Người khẽ gật đầu, vỗ tay ta trấn an, rồi tóm lược chuyện xưa trong vài lời:
“Ngươi chắc chưa biết, bệ hạ sức đã kiệt, quý phi sầu muộn lâu ngày, nhiều năm nay nằm liệt giường.
Thục phi mấy năm trước sảy thai, thân thể yếu nhược.
Từ sau khi ngươi rời cung, chỉ còn Lan quý nhân sinh được một nữ nhi, ngoài ra không còn ai.
Ta đành nhận một đứa trẻ trong tông thất làm dưỡng tử.
Lần này xuất cung, vốn là vì muốn đến thăm ngươi một chuyến.
Nghe nói ở phía Nam có tiệm Tiểu Mãn Điểm Tâm khá nổi danh.”
Người nở nụ cười, ánh trăng ngoài hiên soi vào, chiếu lên gương mặt Người.
Tựa đóa quỳnh nở rộ, hương sắc lan tỏa khắp phòng.
“Giờ nhìn thấy ngươi an ổn, như vậy là đủ rồi.”
Hoàng hậu nương nương ra đi cũng như khi đến, im lặng không lời.
Chỉ còn lại chiếc bát rỗng và vòng tay vàng tinh xảo làm bằng chứng.
Mà trong lòng ta, cuối cùng cũng yên ổn.
Vào phòng, trông thấy Bảo Châu duỗi chân ngủ ngon lành, chiếu trúc chỉ phủ đến bụng.
Thiết Chùy ngồi bên, phe phẩy quạt cho nàng.
Thấy ta vào, chàng nghiêng đầu nhỏ giọng:
“Đi rồi à?”
Ta khẽ gật đầu, ngồi xuống cạnh chàng, tựa vào lòng chàng.
Con trẻ yên giấc, lang quân ở bên.
Như vậy là đủ.
NGOẠI TRUYỆN: KIM HOÀNG HẬU
Ta vào cung đã nhiều năm, tâm khí của thiếu nữ sớm đã bị mài mòn.
Tình cảm nam nữ đối với Hoàng thượng cũng đã hoàn toàn c.h.ế.t đi vào ngày con gái ta rời đi.
Những gì còn lại, chỉ là sống lay lắt qua ngày trong cung mà thôi.
Nữ nhân trong cung, ai chẳng sống cuộc đời đếm ngày trong tứ hợp viện.
Cần gì phải làm khó lẫn nhau?
Cho đến một ngày, Hoàng thượng nói với ta:
Muốn chọn nữ nhi nhà họ Lục tiến cung.
Ta đáp ứng.
Người được chọn vào cung lại không giống như ta nghĩ.
Cũng chẳng giống như Hoàng thượng nghĩ.
Mấy trò khôn vặt của nhà họ Lục, người ngoài không nhìn ra, chẳng lẽ trong cung lại không ai nhìn ra?
Nghĩ đến tước vị Anh quốc công, cuối cùng ta vẫn nhẫn nhịn, không nói.
Hoàng thượng không vừa lòng với vị tiểu thư thật của nhà họ Lục, nhưng lại để Quý phi biết chuyện.
Quý phi vốn đã hay ghen.
Ngày trước còn phải nhìn sắc mặt Hoàng thượng mà hành xử, giờ tìm được Lục Chiêu nghi yếu đuối, liền coi nàng như bao cát, ngày nào cũng kiếm chuyện gây sự.
Lục Chiêu nghi cũng là người đáng thương, tuổi còn nhỏ đã phải làm thiếp cho người đủ tuổi làm cha mình.
Dù sao vẫn là đứa trẻ.
Ta nhìn nàng, không kiềm được mà luôn nghĩ đến con gái ruột của ta.
Nếu con bé còn sống, giờ cũng đã lớn bằng nàng rồi.
Vì vậy khi nàng cầu xin ta giúp nàng giả c.h.ế.t xuất cung—việc nghịch đạo, ta lại như trúng tà mà đồng ý.
Vì ta biết tính cách của Quý phi.
Không phải chỉ kiêu căng, mà là thật sự có độc tâm.
Những năm qua, có không ít phi tần địa vị thấp chỉ được sủng một hai lần liền mang thai, cuối cùng đều sảy thai.
Hoàng thượng không muốn truy cứu, ta cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở.
Chỉ có thể thưởng hậu để họ tẩm bổ.
Sau khi Lục Chiêu nghi “chết”, Hoàng thượng ngay cả một giọt nước mắt cá sấu cũng chẳng chịu rơi.
Ta khuyên mãi, ngài mới miễn cưỡng truy phong nàng làm Hiền phi.
Cả phong hào cũng keo kiệt, không chịu thêm một chữ.
Đúng lúc đó, vị tiểu thư giả của nhà họ Lục, phu quân mới cưới không may ngã ngựa mà chết.
Nhà họ Lục liền vội vàng mượn cớ đưa người vào cung.
Cứ như bị trúng tà vậy.
Ta nghĩ sai rồi.
Không phải trúng tà—mà là đáng sợ hơn cả trúng tà.
Nữ nhi họ Lục vừa vào cung đã được phong làm Thục phi, Hoàng thượng đích thân ban cho Minh Nguyệt điện.
Khoảng cách tới Càn Thanh cung chỉ bằng một tuần trà.
Không cần quay đầu, ta cũng tưởng tượng được nét mặt Quý phi sẽ ra sao.
Người trước đó từng được đãi ngộ như vậy—
Chính là Quý phi khi còn trẻ.
Không khí trong cung lập tức trở nên căng như dây đàn.
Thục phi cũng chẳng phải người dễ chọc.
Được nuông chiều mà lớn, xuất thân cao quý, lại gần như có được tấm chân tình của Hoàng thượng.
Quý phi dám kiếm chuyện, nàng liền dám xông thẳng vào Càn Thanh cung đối đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nói thẳng ra, hai người bọn họ... đụng trúng cùng một kiểu người.
Hôm nay Thục phi giành sủng ái, ngày mai Quý phi đánh nàng một bạt tai, hôm sau Thục phi kéo cung nữ của Quý phi ra ngoài đánh.
Cứ vậy mà cãi vã, ầm ĩ không dứt.
Trong tình cảnh ấy, chỉ cần có được thánh sủng là thắng.
Không ai ngờ Thục phi lại chiếm thế thượng phong vững vàng.
Hoàng thượng đích thân ra chỉ trách mắng Quý phi ngông cuồng, ra lệnh cấm túc nửa năm.
Thục phi hăng hái đắc ý, đứng trước mặt Quý phi nói lời châm chọc, khiến nàng tức đến ngất.
Hoàng thượng cũng không nói gì, chỉ bảo cung nữ đưa Quý phi về cung.
Thánh tâm thật khó dò.
Quý phi bị cấm túc, Thục phi đương nhiên thay vào vai trò sủng phi.
Người có thể sống sót đến ngày nay, ai mà không thông minh.
Lệ phi đã sớm lấy lý do bệnh tật mà rút lui khỏi vị trí đầu bảng hơn một tháng, mượn cớ tránh gió.
Thục phi còn trẻ, thân thể khỏe mạnh, chưa đến ba tháng đã có thai.
Hoàng thượng mừng rỡ, đích thân hứa rằng nếu nàng sinh được hoàng tử, sẽ phong nàng làm Thục quý phi.
Không ổn rồi.
Sắp xảy ra chuyện lớn.
Ta bảo mọi người có mặt hôm ấy đều phải giữ miệng.
Vậy mà vẫn để Quý phi biết được.
Nàng sụp đổ.
Hôm ấy trời mưa to như trút, sấm sét vang dội.
Chưa hết thời hạn cấm túc, nàng đã dẫn người xông thẳng vào Càn Thanh cung.
Bị Hoàng thượng tát một cái.
Ta không rõ Hoàng thượng còn nói gì, chỉ biết từ hôm đó, Quý phi như người mất hồn, hầu như không ra khỏi cửa.
Thục phi càng thêm đắc ý.
Mang thai hơn bảy tháng, nàng tổ chức yến thưởng hoa lớn.
Các phi tần nhận được thiệp mời không ai dám từ chối, đều cung kính đến dự.
Không ngờ Quý phi sau nửa năm lại xuất hiện tại yến hội.
Thục phi cho rằng nàng đã sợ, liền chống bụng lớn bước tới trước mặt khoe khoang trang sức mới.
Một bộ điểm thúy bằng ngọc lục bảo, vừa đi vừa tỏa sáng rực rỡ.
Điều quan trọng là—
Bộ đó lớn hơn và quý hơn bộ Hoàng thượng tặng Quý phi năm nàng tròn hai mươi tuổi.
Quý phi im lặng hồi lâu, mắt đỏ lên như phát điên.
Một tát đẩy Thục phi ngã xuống đất.
Rồi ngồi đè lên bụng nàng, vừa đụng vừa ép.
Giờ thì ta đã hiểu vì sao những phi tần trước lại sảy thai.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, cung nữ thái giám vội kéo Quý phi ra, lại chạy đến đỡ Thục phi đang ngất.
Nhưng không thể ngăn m.á.u từ hạ thân nàng chảy ra như suối nhỏ.
Ta lập tức truyền ngự y.
Cứu được Thục phi đang mất m.á.u nhiều, nhưng không giữ được thai nhi đã thành hình trong bụng.
Là một hoàng tử.
Hoàng thượng nổi giận, muốn giáng Quý phi xuống hàng Tài nhân, đưa vào lãnh cung.
Nhưng bị Thái hậu ngăn cản.
Cuối cùng đành ban chỉ: từ nay về sau không có thánh chỉ, Quý phi không được bước chân ra khỏi cung.
Quý phi đã bị tổn thương nặng, uất ức trong lòng, từ đó không còn ra khỏi cửa.
Thục phi sau lần này cũng bị tổn hại sức khỏe, quanh năm nằm bệnh.
Trong lúc hỗn loạn, Lệ phi cũng âm thầm rời cung với lý do bệnh mất.
Cung đình chợt trở nên yên tĩnh.
Ta lại cảm thấy không quen.
Rõ ràng, đây mới là ngày thường vốn có.
Cung nữ thân cận thấy ta tâm trạng không tốt, liền kể một chuyện thú vị.
Nghe nói ở Dương Châu mở một tiệm tên là “Kim gia tảo thực”, người từng ăn nói bánh Ngũ Đinh ở đó có vị giống hệt phủ Anh quốc công.
Ta không nhịn được cười.
Quả là tin vui hiếm có.
Xem ra Tiểu Mãn sống rất tốt.
Tốt thật đấy.
Nếu có thời gian, phải đi thăm con bé một chuyến.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
-HẾT-