Nhìn kỹ thêm chút —
quả là một người tuấn tú.
Tóc đen dài được búi gọn ra sau, để lộ trán rộng tròn bóng.
Lông mày rậm như mực, giữa mày có một vết sẹo cũ ngang tàng,
ánh mắt như đầm lạnh,
sống mũi cao thẳng, vẻ mặt có phần trầm mặc, ít lời.
Đối diện với gương mặt đẹp mắt khiến người ta vừa nhìn đã thích,
ta lập tức mềm giọng, thậm chí còn bằng lòng làm thêm nửa khắc giờ.
“Chỉ còn bánh hấp nước thịt dê thôi.”
Hắn gật đầu, muốn một bát.
Sau đó đi vào quán, gỡ cung đặt bên người, ngồi xuống.
Ta chia phần bột cuối cùng thành hai nắm,
bẻ thành từng miếng nhỏ đều nhau rồi thả vào nồi nước sôi.
Trong bát sứ đã xếp sẵn một lớp thịt dê thái mỏng.
Khi bột chín, ta dùng vá múc ra, từng miếng trơn mịn rơi gọn vào bát.
Chan thêm nước dùng nóng hổi, rắc một ít lá hẹ tươi thái nhỏ.
Vậy là xong.
Ta bưng bát đặt trước mặt hắn,
tiện thể cũng múc cho mình một phần, ngồi vào bàn trong góc ăn.
Hắn ăn như c.h.ế.t đói mấy ngày,
ăn xong ánh mắt hiện rõ vẻ thỏa mãn.
Rồi hắn đưa tay sờ eo, sắc mặt lập tức biến đổi.
Ngồi yên một lúc, cuối cùng bắt đầu cởi dây lưng.
Ta hoảng hồn suýt nhảy dựng, vừa muốn nhìn lại vừa không dám nhìn.
Ai ngờ hắn lục lọi mãi xong lại buộc dây lưng lại như cũ, mặt nhăn như bị táo bón, ánh mắt lộ vẻ lúng túng nhìn ta.
Ta lập tức hiểu ra —
hắn không có tiền.
Gương mặt lạnh lùng kia bỗng trở nên sinh động lạ thường.
Nếu như… hắn đừng quên mang tiền thì hay biết mấy.
Chúng ta lặng lẽ đối mặt.
Một hồi lâu.
Hắn vẫn không nhúc nhích, ngồi như khúc gỗ.
Ta đành chấp nhận số khổ,
mới khai trương đã gặp ngay tên ăn quỵt.
Quả nhiên, nam nhân đẹp trai cũng chẳng phải thứ tốt lành gì.
Ta cúi đầu ngó cánh tay gầy gò của mình,
lại liếc hắn với thân hình vai như núi lưng như vách, cánh tay to bằng cả người ta.
Thôi bỏ đi, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
Coi như kết thiện duyên vậy.
Ta nở nụ cười, hòa nhã vẫy tay:
“Hôm nay khai trương, bát cuối tặng huynh ăn.”
Hắn mím môi.
Bỗng nhiên bước sải chân dài đi về phía ta.
Ta hoảng hốt, cứ tưởng hắn định động tay động chân.
Cách ta chỉ vài bước, hắn dừng lại, gỡ cung trên lưng, đặt xuống trước mặt ta.
“Cung.”
Ta dò xét vẻ mặt hắn, thử hỏi:
“Cho ta à?”
“Ừ.”
“Ta họ Mộ Dung, tên Thiết Chùy. Quê ở huyện Chân Châu. Cung này... ngày mai ta mang tiền tới chuộc.”
Hắn nói gọn lỏn, gọn đến mức không kịp nuốt cười.
Thiết Chùy, ừ, đúng là một cái tên rất có lực sát thương.
Chỉ nghe thôi đã thấy mạnh mẽ rồi.
Ta cầm cung, chỉ cần nhấc lên một cái đã biết đây là món tốt.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ít cũng phải trị giá một lượng bạc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đủ để đổi lấy năm chục bát bánh hấp nước dê.
Tiễn Mộ Dung Thiết Chùy ra cửa,
nhìn bóng lưng hắn đi xa dần, ta không nhịn được gọi theo:
“Mai huynh nhất định phải quay lại đấy nhé!”
Hôm sau.
Ta từ sáng chờ đến tối.
Mộ Dung Thiết Chùy… vẫn không đến.
08
Chiều ngày thứ ba.
Ta cố ý giữ lại một ít bột.
Vẫn là thời điểm sắp sửa dọn hàng.
Mộ Dung Thiết Chùy đến.
Hắn thay một chiếc áo ngắn màu nâu sẫm, lần này không mang đao, chỉ đeo một túi vải bên hông.
Tay trái xách theo một con gà rừng bị trói gô cả cánh,
cánh tay phải quấn một mảnh vải trắng, bên trong mơ hồ có vết máu.
Vừa thấy ta, hắn liền đặt con gà xuống đất, móc ra ba mươi sáu văn ném vào hộp tiền.
“Một bát bánh hấp.”
Ta nhận tiền, quen tay nặn bột, cho vào nồi.
Nhân lúc hắn ăn, ta vào hậu viện lấy cây cung ra.
Cây trường cung kia được ta giữ rất cẩn thận, khi giao lại vẫn còn nguyên vẹn như mới.
Ta tiện ngồi xuống đối diện hắn, chống cằm dò hỏi:
“Hôm qua sao không đến? Không sợ ta bán mất cây cung của huynh à?”
Hắn khựng tay, cúi đầu lầm bầm:
“Ta tin cô.”
Ta im lặng.
Chỉ gặp nhau một lần, nói ra câu ấy… cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Thế mà hắn lại nói tiếp:
“Hôm qua ta không cố ý thất hứa. Lúc bắt gà bị thương, đến khi băng bó xong thì đã qua giờ vào thành.”
Hắn có vẻ hơi ngại ngùng:
“Chỉ cầm d.a.o thì khó động tay. Ta b.ắ.n cung thì chính xác hơn.”
Vừa nói vừa nhấc con gà rừng dưới chân lên đưa về phía ta.
Gà rừng trong núi, khác hẳn với gà nuôi trong nhà.
Mập mạp, đuôi dài mượt mà, lông bóng ánh sắc, lúc vung cánh như tỏa hào quang.
Ta mím môi:
“Huynh trả tiền rồi mà.”
Hắn dọn bát đũa, vừa lúc ngước mắt nhìn ta, ánh mắt giao nhau rồi lại vội vàng tránh đi, gò má nhè nhẹ đỏ ửng.
Không nhìn kỹ sẽ chẳng nhận ra.
“Tặng cô đấy, xem như trả công món nợ hôm trước.”
Nói xong, Mộ Dung Thiết Chùy đứng dậy, mang bát đũa ra phía sau cất vào rổ, sau đó quay người mấy bước đã chạy ra tận cửa.
Ta định bụng từ chối, nhưng bị… con gà rừng chắn mất lối đi.
Nó giống như vừa thấy thiên địch bỏ đi, bỗng dưng ngẩng cao đầu kêu quang quác, vừa kêu vừa lắc m.ô.n.g đi ra giữa đường, dáng vẻ vênh váo ra trò.
“Quác quác, quác quác ——”
Tiếng gáy ầm ĩ ấy lập tức bị ngắt ngang.
Ta tức tối nắm lấy cánh nó, xoay một vòng, nhấc bổng lên ngang mặt, cười như không cười:
“Muốn ngâm nước nóng tắm hả?”
“Được thôi, ta chiều ngươi.”
Một tiếng gà thét vang rền, xuyên thấu tận mây xanh.