38
Trời sắp sáng rồi. Ta phải đi thôi.
Ta đứng dậy, rửa mặt, thay quần áo. Sau đó thuần thục bế Bùi Lê lên xe lăn, giúp hắn lấy khăn lụa lau mặt. Bình thản đến lạ, cứ như hôm nay chỉ là một ngày bình thường ta đến nhà họ Tạ làm việc vậy. Mãi đến khi ta đeo lên lưng chiếc bọc nhỏ vải hồng của mình.
Đột nhiên nghe thấy một tiếng động lớn phía sau. Tiếng vật nặng rơi xuống đất, chấn động đến tâm can. Ta vội quay đầu lại. Vừa vặn nhìn thấy Bùi Lê ngã bên cạnh xe lăn.
Hắn cúi rạp người xuống đất, bất động. Tóc đen rối tung che khuất khuôn mặt, một cánh tay nhỏ nhắn trắng bệch bị va chạm đến thâm tím. Giống như một con hạc lông vũ gãy cánh, chật vật vô lực chìm trong đầm lầy u tối.
Ta quỳ xuống, muốn bế hắn lên. Cổ lại bất ngờ bị siết chặt.
"Bùi Lê?"
Hắn nhắm mắt, nhưng không buông tay. Cánh tay càng lúc càng siết chặt. Tựa hồ như ta đã trở lại đêm tuyết gặp gỡ ban đầu, khi ấy Bùi Lê vùi đầu vào hõm cổ ta, hai tay ôm chặt lấy vai ta. Giống như một kẻ sắp chết đuối cố gắng hết sức bám lấy cọng rơm cứu mạng duy nhất.
Có lẽ là ta đã nhìn lầm. Dường như nghe thấy, Bùi Lê đang khóc. Giọng hắn khàn đặc, vừa khóc vừa hỏi ta:
"Tử cục, Tiết Tiểu Ngọc, vì sao ta đi đâu cũng là tử cục?"
Thân thể hoàng tử tàn tật, đã mất đi tư cách tranh quyền đoạt thế. Cho dù hồi kinh, hắn cũng chỉ là một quân cờ phế bỏ. Hắn sắp trở về nhà, nhưng cũng sẽ bị vứt bỏ hoàn toàn.
Bùi Lê nắm chặt vạt áo ta, ngẩng đầu nhìn ta, trong mắt ngấn lệ. Hắn nói:
“Tiết Tiểu Ngọc, muội dẫn ta đi cùng, được không?"
"Muội đến Giang Nam mở quán ăn của muội, món chủ đạo là món sủi cảo đinh hương tài tình nhất của muội."
"Muội làm bếp chạy bàn, ta tính tiền, chúng ta cứ thế ẩn danh làm một đôi thường dân——"
Ta khẽ bịt miệng hắn lại. Nước mắt u oán của hắn chảy dài trên tay ta. Ta bỗng nhiên hiểu ra, nước mắt của thần tượng băng lãnh chảy xuống, hóa ra cũng có thể nóng bỏng đến thế.
Ta im lặng hồi lâu. Chỉ khẽ hỏi:
"Cho nên đêm đó, người đều nghe thấy, chỉ là cố tình không thèm để ý đến ta, đúng không?"
Giọng hắn khàn đặc đến đáng sợ, nói:
"Không phải là không muốn."
"Mà là không dám."
Thì ra Nhị hoàng tử đương triều cũng giống một thôn phụ hoang dã như ta.. Đều là một kẻ nhát gan như chuột nhắt. Trước kia không dám đến Giang Nam cùng ta, hiện giờ lại càng không dám hồi kinh.
Dù sao đối với hắn mà nói, trái phải đều là tử cục. Ta nghĩ ngợi, cúi người xuống, nghiêng đầu nhìn hắn. Giống như lúc mới gặp.
Ta khẽ hỏi hắn: "Ngươi tên là gì?"
Khi đó hắn đáp: "Bùi Lê."
——Hiện giờ thì sao?
"Thịnh Thanh Trạc."
"Ta tên, Thịnh Thanh Trạc."
Nhị điện hạ gằn từng chữ từng chữ, đọc ra tên của mình. Cái tên này thường xuyên xuất hiện trong sách vở. Bất kỳ ai nhắc đến Thịnh Thanh Trạc, trong đầu đều sẽ hiện ra một cụm từ:
“Con cưng của trời.”
Ta nghĩ, Thịnh Thanh Trạc nên lưu danh sử sách, không nên cùng ẩn vào bụi trần cùng Tiết Tiểu Ngọc.
Ta cứ thế bình thản mà nghĩ. Hơn nữa, Thịnh Thanh Trạc lại là quý nhân trong quý nhân, chắc chắn là khó hầu hạ chết đi được. Không thèm mang theo hắn đi đâu.
Ta ôm Nhị điện hạ về xe lăn. Lau nước mắt cho hắn, khẽ thở dài một tiếng:
"Thật có lỗi với điện hạ, muốn mang cũng chỉ có thể mang Bùi Lê đi thôi."
Thịnh Thanh Trạc quá cao quý, ta không mang nổi. Thân thể hắn không tự chủ được mà khẽ run rẩy. Nắm tay nắm chặt rồi lại buông ra. Nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp. Hắn khàn giọng mở miệng, chỉ nói:
"Được."
Thịnh Thanh Trạc cũng chỉ là một kẻ phàm tục. Cho dù hắn hận phụ hoàng, hận huynh đệ, hận mọi thứ trong lồng giam vàng son kia. Hắn cũng sẽ không đi cùng ta.
Bởi vì đi cùng ta, Thịnh Thanh Trạc sẽ không còn được cùng vương hầu tướng tá nâng ly chúc mừng, không còn được tranh luận với quần hùng, không được lưu danh sử sách.
Tuy Thịnh Thanh Trạc hận cái lồng giam vàng son của hắn, nhưng hắn cũng không nỡ lòng rời đi. Hắn không chịu nổi sống một cuộc sống bình thường, an ổn cùng ta.
Quan trọng nhất là——
"Nhị điện hạ, tiểu nữ tin rằng ngài có thủ đoạn và sức lực để lật đổ bàn cờ."
"Cũng có năng lực viết lại quy tắc."
"Tử cục thì sao, lật đổ bàn cờ chẳng phải dễ dàng giải quyết sao."
"Nhưng——"
"Nếu không muốn lật cũng không sao, cứ nghỉ ngơi, thêu thùa cho vui đi!"
"Chỉ là, ra ngoài đừng nói là ta dạy ngài đó!"
Bình minh ló dạng, ta mỉm cười vẫy tay từ biệt Nhị điện hạ.
Hắn cứ nhìn ta như thế. Khẽ vẫy tay, lắc lắc cái túi gấm xấu xí. Lại cất vào trong tay áo.
Rèm kiệu buông xuống, xe ngựa nhẹ nhàng chuyển bánh. Từ nay, hắn đi về phía đông, ta hướng về phía tây. Duyên phận giữa ta và Thịnh Thanh Trạc, cứ thế mà dứt.
Vết răng Bùi Lê cắn trên vành tai ta cũng đã lành từ lâu.
Vĩnh biệt.
Đơn giản chỉ có vậy thôi.
39
Ta dẫn theo hai hộ vệ, ba nha hoàn và mang theo ba trăm lượng vàng. Hừng hực khí thế hướng về phía Giang Nam.
Thiếu gia ngóng trông ở trạm dịch giữa đường. Mặt mày lem luốc,cứ như vừa chui ra từ hố lửa. Bên cạnh hắn còn có một tên nhỏ thó đen nhẻm như than. Vừa thấy ta đã khóc òa lên nhào tới.
"Tiểu Ngọc tỷ tỷ!"
Làm cho hộ vệ giật mình, nhìn kỹ mới nhận ra tên đen nhẻm này là gã sai vặt của thiếu gia, tên là Văn Lễ.
Ta vội hỏi: "A, lại gây ra chuyện gì rồi?"
Văn Lễ khoa tay múa chân:
"Thiếu gia dùng một mồi lửa đốt viện của mình, còn ném vào trong đó không ít xương cốt, nói từ nay coi như ngài ấy chết sạch, không còn quan hệ gì với Tạ gia nữa!"
"Kết quả không cẩn thận làm cháy quần áo, thì, thì thành ra bộ dạng này!"