13
Bùi Lê không biết chuyện ta và thiếu gia qua lại. Ta vẫn luôn giấu hắn.
Lần đầu tiên trực đêm, thiếu gia bảo ta mài mực cho hắn, nói hắn muốn vẽ tranh. Hắn cặm cụi vẽ vời trước án thư rất lâu, làm ta buồn ngủ đến mức mí mắt sắp dính vào nhau.
Ta vừa mài mực, vừa nghĩ vẩn vơ… Chắc mẩm lát nữa ta về đến nhà, Bùi Lê đã ngủ say rồi. Chẳng biết hôm nay hắn có nghe lời ta, học thêu thùa may vá kiếm thêm chút tiền trang trải không nữa. Cứ nghĩ đến đây, lòng ta lại trào dâng nỗi áy náy.
Haizz, rốt cuộc ta làm nương tử thật chẳng ra gì, đến cả y phục cho người ta cũng phải trộm cắp.
"Phá ốc tàng kiều", thật khiến mỹ nhân chịu thiệt thòi. Thôi thì thêu thùa may vá không làm cũng chẳng sao. Nhỡ đâu lại làm xước đôi tay ngọc ngà thon dài của hắn thì ta lại xót xa.
Đang miên man suy nghĩ vẩn vơ về Bùi Lê, chợt nghe thấy thiếu gia hỏi, tranh hắn vẽ thế nào? Ta hoàn hồn, vừa vặn chạm phải ánh mắt mong chờ của thiếu gia. Đôi mắt sáng long lanh, hệt như con chó xồm nhà bà lão hàng xóm.
Ta đành tặc lưỡi xem xét qua loa. Tuy ta chẳng hiểu hội họa, nhưng cũng nhận ra tranh của thiếu gia tuyệt đối chẳng thể coi là tao nhã cao sang gì cho cam. Vẽ như gà bới. Còn chẳng bằng mấy đóa hoa phong linh mà Bùi Lê dùng cành cây tùy tiện khắc họa trên đất.
Nhưng ta vốn quen dỗ dành. Mở miệng liền tuôn:
"Trời ạ, Tiểu Ngọc chưa từng thấy bức họa nào phóng khoáng thú vị đến vậy, lẽ nào thiếu gia thật sự là họa Khúc Tinh chuyển thế? Thiên phú dị bẩm linh khí dồi dào, theo tiểu Ngọc thấy, bức tranh này của thiếu gia có thể bán được ngàn lượng ở Xuân Phong Lâu đấy ạ!"
Thân thể thiếu gia chấn động, vô cùng cảm động. Nâng tay ta, rưng rưng nước mắt:
"Cuối cùng, cuối cùng ta cũng đợi được tri âm rồi!"
14
"Hắn nói, lão gia và phu tử đều chẳng hiểu hắn, chỉ có ta hiểu hắn."
"Ta không hiểu vì sao cứ phải ép ta vẽ tùng mai trúc hạc."
"Giả bộ làm dáng, học đòi phong nhã có ý nghĩa gì?"
"Chẳng lẽ tranh mèo con chó nhỏ đá cầu của ta không đẹp sao?"
"Chẳng lẽ mèo con chó nhỏ không đủ đáng yêu sao? Hả?"
Thiếu gia chống nạnh chỉ trỏ, cảm thán bản thân đúng là có tài mà chẳng gặp thời thế. Nói rồi, hắn nhét bút lông vào tay ta, bảo ta cũng vẽ một bức. Ta giật mình, vội vàng xua tay:
"Thiếu gia đừng làm khó Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc chỉ là người nấu cơm, đến bút còn chẳng biết cầm."
Thiếu gia hừ một tiếng, chẳng hề để ý:
"Thì sao, mặc kệ cầm bút thế nào, biết hạ bút là được rồi!"
"Chẳng lẽ đầu bếp lại kém hơn công tử? Ngươi cứ vẽ đi!"
Thiếu gia luôn nói những lời "ly kinh phản đạo". Cũng may hắn đầu thai thành thiếu gia. Bằng không, e là phải đi làm thổ phỉ chỉ có nước đi tạo phản..
Ta vừa lén lút oán thầm, vừa tặc lưỡi vẽ bậy vài đường. Trong đầu toàn là những mẫu thêu mà mẹ ta từng chỉ dạy. Đôi cá chép vờn ngọc, nét cuối cùng vừa dứt, ta lau mồ hôi mỏng trên trán, ngẩng đầu lên. Bất ngờ chạm phải vẻ mặt kinh ngạc của thiếu gia.
"Không phải, Tiểu Ngọc Nhi, ngươi thật sự biết vẽ à?"
Ta bị ánh mắt bi phẫn của hắn nhìn đến có chút ngại ngùng.
"Hình như cũng gần giống như thêu thùa."
Sáng sớm hôm sau, thiếu gia đưa bức tranh "Song ngư hí châu" do ta vẽ cho phu tử của hắn. Phu tử phê một chữ "Tốt". Lại còn là chữ "Tốt" duy nhất của cả thư viện. Khiến lão gia vui mừng khôn xiết, mở tiệc chiêu đãi suốt ba ngày liền.
Không biết vì sao, trong lòng ta cũng thấy vui lây, cứ như thể bữa tiệc kia là mở cho ta vậy. Đến cả khi tăng ca mài mực cũng khe khẽ ngân nga khúc hát. Thiếu gia không cam tâm, tiếp tục vùi đầu vẽ mèo con chó nhỏ của hắn.
Nghe thấy ta hát, tức giận ném bút:
"Tiết Tiểu Ngọc, ngươi đừng đắc ý, tiểu gia sớm muộn gì cũng nhận được một chữ 'Tốt'."
Ta cười dỗ dành hắn, ngọt ngào nói:
"Trong lòng ta, thiếu gia đã là tốt nhất rồi."
Tai của thiếu gia bỗng dưng đỏ lên một cách khó hiểu. Hắn hừ một tiếng, nghiêng mặt đi không nhìn ta nữa. Bàn tay với những đốt ngón tay rõ ràng từ bên cạnh nhấc lên một bình ngọc, đẩy đến trước mặt ta.
"Đây là rượu Lan Lăng Kim phụ thân thưởng, cầm lấy đi."
"Ấy, cái này... sao Tiểu Ngọc dám nhận."
"Ngươi nhận được cái chữ 'Tốt' kia, vốn dĩ nên thuộc về ngươi."
"Ừm... Vậy được thôi..."
Ta giả vờ e lệ ôm bình ngọc vào lòng. Trong lòng vui sướng khôn tả, nhe răng cười ngốc. Ta nghĩ, lát nữa về nhà phải khoe khoang với Bùi Lê một phen mới được. Ngươi xem, Tiết Tiểu Ngọc ta, tuy chỉ là một tiểu trù nương nhưng tranh vẽ còn lợi hại hơn cả đám công tử bột kia đấy.
Có lẽ là cười quá vô tư, ánh mắt thiếu gia nhìn ta càng thêm u oán.
"Tiết Tiểu Ngọc, phơi răng ra ngoài không sợ lạnh à?"
Ta khẽ hắng giọng, thu lại hàm răng đang nhe ra. Cười hề hề, nhút nhát lấy lòng:
"Rượu ngon rượu ngon, đương nhiên phải chia sẻ cùng thiếu gia."
Thiếu gia lập tức tươi cười rạng rỡ.
"Quả nhiên là Tiểu Ngọc Nhi không quên ta mà, mau mau, lấy chén ra đây."
Rượu ngon vào bụng, ta thoải mái nheo mắt lại, chép chép miệng. Đối ẩm từng ly cùng thiếu gia, khoái hoạt như thần tiên.
Hừ hừ, Tiết Tiểu Ngọc ta không chỉ biết vẽ tranh, còn biết dỗ người vui vẻ nữa đấy.
Ồ, còn biết nấu cơm, thêu thùa, xây tường, trồng trọt… Ta biết nhiều thứ như vậy cơ mà.
Nhưng tại sao… Vì sao Bùi Lê cứ luôn chê bai ta như thế?
Ta thật sự không lọt nổi vào mắt hắn sao? Uống càng nhiều rượu, nỗi buồn chôn giấu bấy lâu nay cứ như rêu xanh tháng ba, cứ thế đâm chồi trong góc khuất âm u ẩm ướt.
Ta có chút muốn rơi lệ. Lại phát hiện thiếu gia khóc còn dữ dội hơn cả ta.