Tiểu Quả Phụ Và Chàng Thợ Đá Cục Mịch

Chương 10



Ngoài thôn Hoa Ổ có một con sông nhỏ, trên bãi sông cơ bản đều là phụ nhân trong thôn. Giờ này chính là lúc ra ngoài giặt quần áo, bọn họ tụm năm tụm ba nói cười rôm rả. Tuệ Nương tự giác tìm một chỗ ít người, lặng lẽ bắt đầu làm việc.

Chẳng qua cũng có người tinh mắt, vừa nhìn đã thấy nàng, liền huých tay người bên cạnh: "Ê, đó chẳng phải là tiểu quả phụ Chu gia sao."

Phụ nhân bên cạnh cũng nhìn sang, Tuệ Nương sinh ra đã đẹp, đi đâu cũng là tâm điểm, phụ nhân kia bĩu môi: "Đúng là huênh hoang, khó trách."

Tuệ Nương mắt không chớp tai không nghe mà làm lơ, chỉ lo việc mình đang làm, không lâu sau, Hạ Hà cũng đến.

Hạ Hà gả cho Vương gia, nam nhân tên là Vương Vĩnh Thành, bà bà là Khương thị. Mấy hôm trước chính Hạ Hà mời Tuệ Nương đến nhà dùng tiệc rượu, giờ thấy người thì đi thẳng tới.

"Tuệ Nương."

Tuệ Nương chợt ngẩng đầu, thấy là nàng ấy, liền nhích sang bên cạnh một chút.

Hạ Hà cười nói: "Sao ngươi lại ở đây một mình vậy?"

Tuệ Nương kéo khóe môi: "Ngoài ngươi ra, cũng chẳng ai muốn ở cùng ta nữa."

Hạ Hà im lặng một lát, rồi nói: "Ngươi đừng để ý đến bọn họ."

"Ừ."

Hạ Hà cũng bắt đầu giặt quần áo, nhưng nàng ấy có vẻ do dự, mãi một lúc sau mới nói: "Chuyện Lý Thu Thu ta biết rồi, là lỗi của ta."

"Không liên quan đến ngươi, ngươi cũng không biết chuyện."

Hạ Hà cắn môi: "Thật ra cũng có... Hôm đó sở dĩ ta mời ngươi đến dùng tiệc rượu là do bà bà của ta chủ động nói. Nhưng Tuệ Nương, ta thật sự không biết bà ấy có ý đồ gì..."

Tuệ Nương khựng lại: "Bà bà ngươi, Khương thị ư?"

"Ừ..."

Tuệ Nương đã hiểu.

"Chả trách... Bà ấy và bà mối Triệu có quan hệ tốt lắm nhỉ."

Hạ Hà cực kỳ áy náy: "Cũng xem như vậy, nhưng ta thật sự không biết bà mối Triệu lại có ý nghĩ đó... Xin lỗi..."

Tuệ Nương dùng chày đập mạnh hơn mấy phần: "Thôi đi, không liên quan đến ngươi, ta không trách ngươi đâu, nhưng Hạ Hà này, về sau có thể ta sẽ không đến nhà ngươi nữa."

Hạ Hà lập tức gật đầu: "Ta hiểu! Nhưng chúng ta vẫn là bạn tốt, sau này cứ gặp ở đây thôi!"

Tuệ Nương vừa định nói gì đó, thì bên kia bờ sông đột nhiên có một người đi tới: "Ôi, đây chẳng phải là tiểu quả phụ Chu gia sao, lòng dạ cũng thật lớn nhỉ, thế mà đã dám ra ngoài rồi?"

Tuệ Nương ngẩng đầu lên, nhận ra đó là chất nữ của Hàn thị, biểu muội của Lý Thu Thu, Hàn Oanh Nhi.

Hàn Oanh Nhi gọi Hàn thị một tiếng cô mẫu, đương nhiên là cùng một phe, nên vừa thấy Tuệ Nương liền muốn châm chọc vài câu.

"Hạ Hà, ngươi mới gả đi không lâu, là tiểu tức phụ nhà đàng hoàng, đừng có ở cùng với loại người nào cũng được, cẩn thận kẻo nhiễm phải những thói xấu!"

Tuệ Nương chợt lại đập mạnh cái chày: "Thật sao? Ngươi nói xem, thói xấu gì?"

Hàn Oanh Nhi cười lạnh: "Cả thôn đều biết rồi, cái thói xấu dụ dỗ nam nhân chứ còn gì nữa..."

Tuệ Nương không sợ nàng ta: "Ngươi dựa vào đâu mà nói là ta, nửa đêm ta rót rượu cho Lý Thu Thu rồi kéo hắn đến à? Ta thói xấu ư? Ngươi là một cô nương chưa xuất giá, mồm thì cứ dụ dỗ này nọ, cô mẫu ngươi cũng là một mụ phụ nhân chanh chua, ta thấy cái đức hạnh Hàn gia các ngươi cũng chẳng tốt đẹp gì cho cam!"

Hàn Oanh Nhi biến sắc: "Đỗ Tuệ Nương! Ngươi nói lại xem!"

"Tai điếc thì thôi!" Tuệ Nương cũng đứng thẳng dậy, cho quần áo vào chậu, nói với Hạ Hà: "Trong nhà còn việc, ta đi trước đây."

Hạ Hà còn chưa kịp nói gì, Tuệ Nương đã lạnh lùng liếc nhìn những người xung quanh, bưng chậu quay đầu bước đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ngay lập tức, tiếng xì xào phía sau vang lên một mảnh.

Hạ Hà vội vàng nói: "Các người, sao các người lại nói Tuệ Nương như vậy, nàng ấy đâu có đắc tội gì với các người!"

Có người bĩu môi: "Hôm nay nàng ta dụ dỗ Lý gia, biết đâu ngày mai lại đi dụ dỗ nam nhân đã có vợ, quả phụ đều như thế cả, Hạ Hà, ngươi ít qua lại với loại người này đi."

Hạ Hà lắc đầu, không nói một lời, bưng chậu tự mình bỏ đi.

Trong thôn không chỉ có một quả phụ, bọn họ cũng không ác ý đến mức đó với tất cả mọi người, phần lớn là vì Tuệ Nương sinh ra thật sự quá nổi bật, trong lòng ai nấy đều có chút ghen tị.

Càng lo lắng hơn là cái tên không có tiền đồ nhà mình không giữ được chân.

Tiếng xì xào trên bãi sông vẫn không ngớt.

Tuệ Nương tức giận đùng đùng, lại quay trở về.

Ngụy Thạch lúc này vừa mới chuẩn bị trộn bùn đắp tường, từ xa đã thấy một bóng dáng nhỏ bé nhưng đầy khí thế, hắn vừa định mở miệng, "rầm" một tiếng, Tuệ Nương đã một mình xông vào sân.

Cánh cửa còn bị đập một cái.

Cũng không liếc mắt nhìn hắn cái nào.

Ngụy Thạch im lặng nuốt lời định nói xuống, tiếp tục làm công việc trong tay.

Tuệ Nương ném thẳng cái chậu gỗ xuống cạnh bồn nước, hốc mắt lại có chút đỏ.

Nhưng nàng xưa nay giận nhanh, nguôi cũng nhanh, ở trong sân hứng gió lạnh một lúc.

Tâm trạng đã tốt hơn nhiều.

Mỗi bước mỗi xa

Cách một bức tường, nàng nghe thấy tiếng gạch đá va chạm, Tuệ Nương lúc này mới nhớ ra bên ngoài sân còn có một người.

Nàng mím môi, đột nhiên gọi: "Ngụy Thạch."

Ngụy Thạch khựng lại: "Đây."

"Sao vừa nãy ngươi không gọi ta? Ta quên mất ngươi ở đây."

Ngụy Thạch: "...Không... tới kịp."

Tuệ Nương mím môi, đoán rằng vẻ thất thố vừa rồi của mình chắc chắn đã bị hắn nhìn thấy, có chút ngượng ngùng.

Nàng ôm mặt ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ trong sân, lông mày nhíu chặt thành hình chữ "xuyên".

"Ngụy Thạch."

"Ừ."

Giọng nói có chút thấp, bị gió thổi tan.

"Ngụy Thạch!" Tuệ Nương nâng cao giọng.

"Ta đây..."

Tuệ Nương lần này nghe rõ, nàng do dự hỏi: "Ta muốn xây thêm một cái bồn giặt quần áo, dẫn nước suối từ sau núi về, ngươi thấy có làm được không?"

Ngụy Thạch sững sờ, ánh mắt chợt nhìn về phía núi theo hướng hậu viện của nàng.

Suối ư?

Bên cạnh sân nhà hắn, quả thật có một cái.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com