Tuệ Nương có chút buồn bực quay về phòng, khóa chặt cửa lớn.
Trong nhà lại trở nên trống rỗng, không chút hơi người, nhưng Tuệ Nương xưa nay không phải là người quá sầu não, tuy có chút thất vọng nhưng lát sau cũng ổn. Nàng rửa mặt xong liền nhanh chóng đi ngủ, tính toán ngày mai sẽ tìm trưởng thôn, xem có thể nhờ trưởng thôn cho thuê ruộng hay không.
Nàng... không muốn tự mình giao thiệp với người khác.
Buổi sáng ngày kế tiếp, Ngụy Thạch đến sớm hơn một chút, có lẽ là để đẩy nhanh tiến độ, không đợi đến giờ Thìn ba khắc như ngày đầu, mà vừa đến giờ Thìn, Tuệ Nương đã bị tiếng động làm việc bên ngoài đánh thức.
Nàng dụi dụi mắt rồi nhìn canh giờ, phục sát đất cái tảng đá này.
Nhưng đến cũng được, hôm nay nàng cũng phải đẩy nhanh tiến độ.
Tuệ Nương rửa mặt xong định đi đến nhà trưởng thôn, nhưng không ngờ, còn chưa ra khỏi cửa đã có người đến hỏi.
"Có Tuệ Nương ở nhà không?"
Tuệ Nương nghe thấy âm thanh này thì sững người, Ngụy Thạch đứng ngoài sân cũng nhìn sang một cái, chỉ thấy một phụ nhân đang đứng ngoài cửa nhà Tuệ Nương gọi, Tuệ Nương chậm rãi nhíu mày, rồi ra mở cửa.
Người đến không ai khác, chính là đại tẩu của Chu Dương, tức là tức phụ của Chu Võ, Miêu thị.
Tuệ Nương cũng phải gọi một tiếng đại tẩu.
Sao hôm nay nàng ta lại đến?
Phải biết rằng, từ khi Chu Dương qua đời, hai bên chỉ lộ diện ở linh đường, rất ít khi qua lại. Nghe nói lúc Chu phụ Chu mẫu còn sống rất thiên vị Chu Dương, khi chia gia tài thì tiểu nhi tử cũng được nhiều hơn.
Tuệ Nương mở cửa: "Thì ra là đại tẩu."
Miêu thị cười nói: "Đúng vậy, bây giờ đệ muội có tiện không, ta có chút chuyện muốn hỏi đệ muội."
Mỗi bước mỗi xa
Tuệ Nương gật đầu: "Đại tẩu mời vào."
Tuệ Nương mời Miêu thị vào, ngay trong sân, nàng rót một chén nước.
"Đại tẩu uống nước."
"Được." Miêu thị nhận lấy, ánh mắt lại không nhìn Tuệ Nương, mà cứ liên tục đánh giá cái viện này.
Loại ánh mắt này, khiến Tuệ Nương rất không thoải mái.
Bởi vì lần trước ở linh đường Chu Dương, Miêu thị cũng như vậy, lúc đó nàng ta còn quá đáng hơn, không chỉ đánh giá nhà nàng, mà còn đánh giá cả nàng, đôi mắt đó tràn đầy sự tính toán.
Tuệ Nương đi thẳng vào vấn đề: "Đại tẩu hôm nay đến là để..."
Miêu thị sững lại một chút, thu ánh mắt về cười nói: "Cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là muốn hỏi, mấy mẫu ruộng nước mà huynh đệ ta để lại, đệ muội tính sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tuệ Nương chợt hiểu ra.
Quả nhiên là không có việc thì không đến nhà.
"Ồ, nói đến chuyện này, ta định cho thuê."
"Thuê?"
"Ừ. Năm ngoái Chu Dương mất, ruộng đất ta không quản, đến mùa thu thì thu hoạch được ít lúa lèo tèo. Giờ nhìn thấy sắp đến cày cấy vụ xuân rồi, ta định cho thuê đi."
Miêu thị vội vàng: "Đừng nha, muội bán cho nhà ta được không?"
Tuệ Nương nhướng mày: "Bán ruộng? Đại tẩu nói đùa rồi..."
"Sao lại nói đùa, muội xem ruộng này muội không biết chăm sóc, cho thuê cũng không yên tâm. Dù sao chúng ta cũng là người trong nhà, bán cho đại ca muội chẳng phải đỡ lo hơn sao? Muội yên tâm, muội muốn bạc hay lương thực, cứ nói thẳng là được!"
Tuệ Nương nảy sinh tò mò: "Vậy đại tẩu định mua thế nào, ra giá đi?"
Miêu thị thấy nàng thật sự có ý định này, vội vàng nói: "Trong thôn bây giờ một mẫu ruộng nước là hai lượng bạc, ta mua một mạch sáu mẫu nhà muội, muội cũng bớt cho ta một chút, mười lượng, thế nào?!"
Tuệ Nương thật sự không nhịn được, "phì" một tiếng bật cười.
Miêu thị sững sốt: "Muội cười cái gì?"
Tuệ Nương: "Đại tẩu đây là bắt nạt ta không biết làm ruộng mà đầu óc cũng ngốc nghếch à? Chưa nói ruộng của Chu Dương đều là ruộng nước thượng đẳng, một mẫu không chỉ hai lượng, mua sáu mẫu cũng không phải là sáu trăm mẫu, lại còn bắt ta biếu không một mẫu nữa?"
Sắc mặt Miêu thị trầm xuống: "Muội nói thế này là nói gì vậy, ruộng đó trước kia thì tốt thật, nhưng hoang phế lâu như vậy rồi..."
"Đại tẩu đừng nói nữa." Tuệ Nương trực tiếp cắt ngang lời nàng ta: "Tuy ta không biết làm ruộng, nhưng ta biết tính toán. Chuyện bán gà hay nuôi gà bán trứng ta vẫn biết khác nhau ở chỗ nào, ruộng nhà ta không bán."
Vẻ mặt của Miêu thị hoàn toàn lạnh xuống: "Đệ muội, ta đây là đang nói chuyện đàng hoàng với muội, muội đừng có nghĩ ta là muốn chiếm lợi nhà muội! Ta đã nói muội muốn lương thực cũng được mà!"
"Vậy ta muốn hàng năm, đại tẩu có chịu không?"
Miêu thị: "..."
Ánh mắt Tuệ Nương sáng lên: "Đúng rồi, đại ca đại tẩu yêu thích làm ruộng như vậy, ta liền cho các người thuê, vừa nãy tẩu cũng nói rồi mà, chúng ta là người trong nhà, ta cho tẩu thuê cũng không tính thêm tiền, lương thực thì chia năm năm nhé, thế nào?"
Miêu thị "phụt" một tiếng đứng dậy, tức giận đến nỗi mất bình tĩnh: "Đỗ Tuệ Nương! Sao ngươi lại không biết xấu hổ mà mở miệng nói ra điều này được! Chia năm năm? Ngươi không làm gì mà muốn lấy đi một nửa hả?!"
Tuệ Nương cũng đứng dậy: "Đại tẩu nói vậy cũng lạ quá, ruộng đó chẳng phải của nhà ta sao? Thuê ruộng chẳng phải đều như thế này sao?"
"Cái gì mà của nhà ngươi! Lúc ngươi về làm dâu ngày thứ hai thì Lão Nhị đã mất rồi, tối hôm trước hắn uống say be bét, e rằng ngay cả cửa phòng ngươi còn chưa vào! Nói trắng ra ngươi chẳng qua chỉ là quả phụ Chu gia, trong bụng ngươi mà có con thì còn được! Bây giờ cái gì cũng không có mà tự dưng được nhà cửa và ruộng đất của Chu gia, ngươi cứ lén mà vui đi!" Miêu thị một hơi nói hết lời trong lòng, Tuệ Nương quả nhiên cười lạnh một tiếng.
"Vậy ra các ngươi đã nghĩ như vậy từ lâu rồi, hận ta c.h.ế.t đi được, nếu không phải ta và Chu Dương đã bái đường thành thân, thì căn nhà và mảnh đất này đều là của các ngươi phải không?"