Hôm nay Ngụy Thạch vẫn phải đi đón Nghiên Đài, buổi chiều làm xong việc thì đi luôn, vẫn không ở lại ăn cơm. Tuệ Nương thắt nút kết cả ngày, một giỏ đã đầy ắp.
Ngày mai là chợ phiên ở trấn Bạch Vân, nàng phải đi.
Cả ngày hôm nay nàng cũng không ra khỏi nhà, tự nhiên không biết tình hình bên ngoài.
Và đợi đến khi nàng ra khỏi nhà vào ngày hôm sau, nàng chợt nhận ra ánh mắt nhìn nàng dường như càng khác thường hơn.
Hôm nay là chợ phiên, Tuệ Nương cũng ra khỏi nhà từ sớm, lúc này còn chưa đến giờ Thìn, dọc đường đều là những người chuẩn bị đi cày vụ xuân. Tuệ Nương rõ ràng nghe thấy bọn họ xì xào bàn tán về mình, nhưng vừa quay đầu lại thì thấy đối phương đã chuyển ánh mắt đi chỗ khác. Tuệ Nương mím môi, sắc mặt hơi lạnh đi.
Nàng cứ nghĩ vẫn là vì chuyện Lý Thu Thu mấy hôm trước, nhưng lại không ngờ...
"Ta đã nói mà, trước đây ta muốn mua ruộng của nàng ta với giá cao mà nàng ta còn không chịu, hóa ra làm lâu vậy là có người cày giúp! Đúng là cái lợi của quả phụ!"
Tuệ Nương vừa đi đến đầu ngõ, đã nghe thấy tiếng Miêu thị la hét om sòm ở đó. Nàng sững lại một chút, nghiêng đầu nhìn sang, Miêu thị đang đứng dưới gốc cây la hét với một đám phụ nhân, rõ ràng đã thấy Tuệ Nương từ sớm nhưng không hề né tránh.
Tuệ Nương lúc này lại không đặc biệt tức giận, mà là vì lời nói của Miêu thị.
Ý gì đây?
Nàng đột nhiên hiểu ra, lập tức quay đầu lại đi về phía ruộng nước nhà mình.
Nơi này, Tuệ Nương đã rất lâu rồi không đến.
Đúng lúc đang là cày vụ xuân, người ở dưới ruộng rất đông, lúc này ai nấy đều đang cúi lưng cấy mạ. Đột nhiên, không biết là ai mắt tinh nhìn thấy Tuệ Nương, lập tức xì xào với người bên cạnh, "Ê ê ê, kia kìa..."
Nam nhân giao tiếp chỉ cần một ánh mắt, mọi người lập tức nhìn về phía đó.
Sắc đẹp của Tuệ Nương cả thôn Hoa Ổ đều có tiếng, hồi Chu Dương cưới vợ, ai mà không trợn mắt.
Hiện tại Chu Dương đã mất, ánh mắt bọn họ nhìn Tuệ Nương càng thêm trần trụi.
Không biết kẻ nào to gan lại vô liêm sỉ, khẽ nói: "Cái eo nhỏ này, véo chắc chắn là đã tay lắm."
Một hán tử bên cạnh chợt nở nụ cười: "Được, ta nhớ rồi, về sẽ nói với vợ của ngươi."
"Đi đại gia nhà ngươi!"
Chỉ mấy câu nói, Tuệ Nương đã đến ruộng nước nhà mình, nàng không khỏi trợn tròn mắt, ai?!
Kẻ nào lắm chuyện thế! Dám cày ruộng nhà nàng!
Tuệ Nương lập tức tức giận bừng bừng, phản ứng đầu tiên của nàng là do Miêu thị làm, Miêu thị mua ruộng không thành nên muốn ra tay trước, cày ruộng nước nhà nàng, làm hỏng danh tiếng của nàng, đến lúc đó có lẽ nàng chịu không nổi lời đồn đại sẽ bán đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tuệ Nương chống nạnh, định quay về tìm Miêu thị nói chuyện phải trái, nhưng giây tiếp theo, nàng lại phát hiện ra điều bất thường.
Mảnh ruộng nước này được cày rất đẹp, vừa nhìn đã biết là rất để tâm mà làm.
Nếu là Miêu thị, chắc chắn sẽ không tỉ mỉ như vậy, không phải đồ nhà mình ai lại bỏ công bỏ sức đến như thế? Chắc chỉ qua loa làm vài cái rồi đi rêu rao khắp nơi.
"Tuệ Nương?!"
Bỗng nhiên, phía sau truyền đến âm thanh của một nam nhân, Tuệ Nương cảnh giác quay đầu.
Nàng không biết đối phương, nhưng nam nhân dường như nhận ra nàng, dắt theo một con trâu, trong mắt cũng đầy vẻ kinh ngạc.
Tuệ Nương nhìn con trâu của hắn ta, có chút nghi ngờ,
Nam nhân vội vàng nói: "Không phải ta, ta không giúp ngươi..."
Nam nhân đó tên là Tôn Đại Lực, cũng là một thanh niên làm việc giỏi giang trong thôn. Hắn ta đứng trước mặt Tuệ Nương, có chút không dám nhìn vào mắt nàng. Ruộng Tôn gia liền kề với Chu gia, thực ra Tôn Đại Lực không chỉ một lần có ý định muốn giúp Tuệ Nương làm ruộng, nhưng... vẫn luôn không có đủ dũng khí.
Hắn ta vừa đi trên đường cũng nghe nói chuyện này, trong lòng giật mình liền vội vàng chạy tới, không ngờ lại thật sự nhìn thấy Tuệ Nương.
Tuệ Nương mím môi: "Ta không hỏi ngươi."
Nàng giương mắt nhìn xung quanh, cũng không hiểu rõ là chuyện gì đang xảy ra, nhìn lại thấy trên bờ ruộng người càng lúc càng đông, nàng cắn răng, không định quản nữa.
Mỗi bước mỗi xa
Nếu không đi lên trấn thì sẽ quá muộn.
Còn về chuyện ai đã cày ruộng giúp nàng, về nhà rồi nói sau, những lời của đám người Miêu thị, nàng cứ xem như gió thoảng bên tai.
Vội vàng đến cổng thôn, Tuệ Nương lên xe bò. Từ thôn Hoa Ổ đến trấn Bạch Vân mất một văn tiền một người, nửa canh giờ đi đường.
Vì bị chậm trễ một lúc ở trong thôn, đợi đến khi Tuệ Nương đến trấn Bạch Vân, chợ đã không còn gian hàng nào.
Trong lòng Tuệ Nương thầm than xui xẻo, bây giờ chỉ có thể xách giỏ đi rao bán trên phố.
Nhưng rao bán cũng có cái lợi của rao bán, nàng vừa đi vừa coi như đi dạo, thỉnh thoảng còn mua được một hai món đồ nhỏ.
Kẹo hồ lô, bánh gạo.
"Xem nút kết không? Tự tay ta làm đấy."
"Cô nương mua một dây nút kết bình an đi?"
Tuệ Nương thấy con gái sẽ chủ động tiến lên rao bán, nàng có vẻ ngoài xinh đẹp, đồ vật cũng không tệ, chỉ cần hạ mình chịu mở lời, luôn có người sẵn lòng bỏ tiền ra mua.
Không lâu sau, túi tiền nhỏ của Tuệ Nương đã căng phòng, nàng đi từ đầu phố đến cuối phố, bụng cũng no căng.