Sau khi giải thích xong chuyện phi kiếm và kết thúc truyền âm, Tô Chước lấy ngọc phù thông hành của Thí Luyện Cốc ra, kích hoạt dịch chuyển rời đi.
Vừa ra khỏi cốc, nàng cưỡi pháp bảo, bay thẳng đến Điện Cống Hiến.
Trước cửa điện, Thất sư huynh đã đến trước, ôm kiếm nhìn nàng: "Tiểu Cửu, muội định tìm kiếm à? Nói thật, nếu không quá gấp thì còn dễ tìm, nhưng trong vòng vài ngày thì đúng là hơi căng."
"Hoặc muội có thể chọn một số vật liệu yêu thích, nhờ Tứ sư huynh rèn riêng cho một bộ phi kiếm, biết đâu còn nhanh hơn tìm kiếm có sẵn."
Tô Chước cau mày đầy trầm tư: "Nhưng muội đang rất cần kiếm!"
Nàng quá yếu!
Cả sư môn chỉ có mình nàng chưa đạt đến Tiên Thiên cảnh, không thể ngự kiếm. Trông có ra thể thống gì không?
Phi kiếm thông thường thường đi theo kiếm trận, ít nhất cũng phải vài chục đến cả trăm thanh.
Một bộ kiếm cùng nguyên liệu cũng thường được luyện theo tiêu chuẩn này.
Nhưng ở Điện Cống Hiến, kiếm có thể đổi được đều là Linh Kiếm phổ thông.
Còn những phi kiếm quý hiếm vô chủ của Thần Tông thì... đều ở Kiếm Phong!
Mà muốn tìm kiếm trên Kiếm Phong thì phải dựa vào vận may.
Tô Chước không có thời gian cho chuyện đó.
Nhưng nàng cũng biết muốn mài d.a.o sắc thì phải bỏ thời gian ra để gọt giũa.
Lần này hợp hai mạch lại luyện, chậm vài ngày cũng không đến nỗi lãng phí.
Bước vào Điện Cống Hiến, Tô Chước xem xét một lượt: "Bộ này cũng tạm được nhưng lãng phí quá."
Ở đây, phi kiếm có thể đổi được chỉ có hai loại: Một là phẩm cấp quá thấp, đến mức nàng không nỡ ra tay. Hai là nguyên bộ phi kiếm mấy chục thanh, nàng cầm về thì lại không dùng hết.
Nhìn giá điểm cống hiến yêu cầu... Tô Chước lập tức bỏ cuộc.
Quá đắt!
Không chỉ lãng phí kiếm mà còn lãng phí cả điểm của nàng!
Với số điểm hiện tại, nàng không thể đổi được một thanh phi kiếm cao cấp.
Nhưng may mắn là Thần Tông khá linh hoạt trong việc đổi pháp khí, cho phép đệ tử có uy tín được nợ điểm.
Với tư cách đệ tử thân truyền của vực chủ, nàng có thể ghi nợ để lấy một bộ phi kiếm mà không bị coi là vượt mức.
Nhưng nếu không quá cần thiết, nàng không muốn mang nợ.
Cung Hà ở bên cạnh liếc nhìn một lượt những thanh linh kiếm trên giá, giọng đầy chê bai: "Đống kiếm này chẳng ra gì cả, Tiểu Cửu, muội cứ đi cùng bọn ta xuống núi tìm kiếm đi!"
"Đi nào!"
Diêm Nguy Nhiên gật gù: "Vốn định ngày mai đi nhưng nếu muội gấp thì hôm nay xuất phát luôn."
Mục Dự Chu ngẫm nghĩ một chút rồi cười hỏi: "Tiểu Cửu, mấy tháng rồi chưa xuống núi, muội chịu nổi à?"
Bọn họ ở trong tông môn một tháng đã ngứa chân ngứa tay, muốn chạy ra ngoài rồi.
Thế mà nàng lại trụ được tận mấy tháng?!
Tô Chước nhớ lại cuộc trò chuyện truyền âm với các sư huynh lúc trước, khóe miệng giật giật: "Vương thành Phụng Châu xa lắm đó!"
Phụng Châu và Vô Minh Thần Tông cách nhau nửa lục địa. Ở đó có thể tìm được thanh kiếm hợp mắt nàng, nhưng cũng có thể là chẳng có gì.
Nếu nàng bỏ công đi xa chỉ để tìm một thanh kiếm chưa chắc tồn tại thì đúng là hơi vô lý.
Thực ra, lần này các sư huynh cũng không có mục đích gì đặc biệt. Nói là lịch luyện nhưng thực chất chỉ là đi hóng chuyện.
Dạo gần đây, Vương thành Phụng Châu liên tục tổ chức đại hội luyện đan, thu hút vô số nhân tài và ánh mắt của cả thiên hạ.
Nhưng đối với bọn họ, một đám Kiếm Tu thì liên quan gì đến đan dược chứ?!
Diêm Nguy Nhiên thản nhiên nói: "Có Truyền Tống trận thì ngại gì xa, đã ra khỏi tông môn thì phải chạy thật xa mà chơi."
Cung Hà lại kéo về chủ đề chính: "Đừng bỏ phí danh ngạch của Ngũ sư huynh. Phụng Châu gom nhiều bảo vật đấu giá như vậy chẳng phải vì muốn lôi kéo thiên tài luyện đan sao?"
"Người càng đông hàng càng nhiều, bỏ lỡ thì tiếc lắm! Bình thường có muốn vào phiên đấu giá này cũng khó, lần này coi như được hưởng ké."
Mục Dự Chu cũng cười nói: "Tổng lâu của Vô Gian Lâu cũng nằm trong Vương thành Phụng Châu. Đến đó mà dạo một vòng. Không thể nào không tìm được gì."
Vô Gian Lâu rộng vô cùng, đến mức ngay cả hắn cũng chưa từng đi hết.
Chỉ cần kiên nhẫn, có gì mà không tìm thấy?
Tô Chước cắn răng quyết định: "Vậy đi thôi!"
Đi nhanh về nhanh!
Chỉ cần tranh thủ thời gian thì mấy ngày là có thể đi về trong chớp mắt.
Dù không tìm được phi kiếm, nhưng nàng vẫn có thể mua được vật liệu phù hợp. Cứ xem như một chuyến mua sắm lớn ở Tiên Thị!
...
Đến gần Truyền Tống trận ra khỏi thành, Cung Hà bất giác nhìn ngọc phù của mình.
Bỗng nhiên... Sắc mặt đại biến!
"Hôm nay Nhị sư huynh không có ở trong tông môn, sao tin tức lại nhanh như vậy?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thu Vũ Miên Miên
Tô Chước: "Hả?"
Diêm Nguỵ Nhiên và Mục Dự Chu liếc mắt nhìn nhau.
Cung Hà nhấc ngọc phù lên, quả nhiên, từ bên kia truyền đến giọng nói u ám của Nhị sư huynh: "Các ngươi đưa Tiểu Cửu đến Phụng Châu rồi?"
Thực ra bọn họ còn chưa kịp đi.
Vừa mới báo cáo qua với kiếm thị, Nhị sư huynh đã biết ngay.
Cung Hà liếc nhìn Truyền Tống trận cách đó không xa, thản nhiên đáp: "Nhị sư huynh, bọn đệ chỉ đi tìm Ngũ sư huynh chơi vài ngày rồi về thôi."
Nghê Truyền Vân: "Dạo này bên Phụng Châu kia long xà hỗn tạp, để Tiểu Cửu về trước đi. Muội ấy muốn gì thì các ngươi mang về giúp là được."
Tô Chước nhìn sắc mặt nghiêm túc khác thường của Lục sư huynh, không hiểu gì cả, bèn hỏi nhỏ: "Có chuyện gì sao?"
Cung Hà truyền âm.
Tô Chước lập tức lên tiếng: "Nhị sư huynh, muội nhất định phải đi!"
Bản mệnh kiếm không phải thứ có thể nhờ người khác chọn hộ. Không tự mình đi tìm thì khác nào làm khó nàng?
Cung Hà vẫn cười cợt không đứng đắn: "Phụng Châu có gì nguy hiểm đâu chứ? Có bọn đệ đi cùng, sao Tiểu Cửu có thể gặp nguy hiểm được?"
Diêm Nguỵ Nhiên gật gù phụ họa: "Nói thật, điều nguy hiểm nhất Phụng Châu... chính là bọn đệ mới đúng."
Tô Chước vô cùng đồng tình.
Đám sư huynh này ở trong Đệ Cửu Vực thì đúng là cấp thấp, nhưng đặt vào toàn bộ Huyền Mông giới thì bọn họ có thể nghênh ngang mà đi.
Không thì đã không thể bị bỏ mặc mà "nuôi thả" nhiều năm như vậy.
Chỉ là ra ngoài đi dạo thì có thể xảy ra chuyện gì chứ?
Nghê Truyền Vân tức đến bật cười: "Xem ra các ngươi lại ngứa da rồi?"
Mục Dự Chu giả vờ đứng đắn: "Ngũ sư huynh cũng đang ở Phụng Châu mà, sư huynh cứ yên tâm. Giờ mà bắt Tiểu Cửu về, muội ấy khóc mất."
Cung Hà cười ha ha: "Tiểu Cửu đừng khóc, chẳng qua là không mua phi kiếm cho muội thôi mà? Haiz, đến cả ra ngoài đi dạo cũng không cho. Làm sư muội thật khó quá đi!"
Tô Chước: "..."
Nghê Truyền Vân: "..."
"Để lão Ngũ trông chừng sư muội. Trong vòng ba ngày phải quay về tông môn."
Đám đệ tử này có đứa nào ra hồn đâu? Nghê Truyền Vân thật sự không yên tâm.
Cung Hà vội gật đầu lia lịa: "Nhất định, nhất định."
Nói xong, nhớ ra sư huynh không nhìn thấy, bèn tỉnh bơ làm lơ.
Liên lạc kết thúc.
Cung Hà thở phào nhẹ nhõm, vứt ngọc phù sang một bên: "Ổn rồi, đi thôi!"
Vương thành Phụng Châu là một trong những đại thành của Trung Vực đại lục.
Trận pháp dịch chuyển từ ngoại thành Thần Tông kết nối trực tiếp đến nội thành vương đô.
Nơi đây, Tán Tu chiếm đa số.
Trên phố, người đến người đi, tấp nập nhộn nhịp.
Mọi loại người đủ kiểu dáng, đủ tầng lớp qua lại không ngớt.
Đa số đệ tử Tiên tông đều đi thành nhóm, bất cứ đại tông môn nào cũng có thể nhìn ra được từ y phục trên người.
Nếu ai đó mặc đồ của nội môn Thần Tông mà lượn lờ trên phố thì chắc chắn sẽ gây ra không ít sự chú ý.
Đám sư huynh này đều là bậc thầy ẩn thân, nên trước khi rời tông, cả nhóm đã thay y phục gấm vóc bình thường.
Tô Chước cân nhắc một chút, cuối cùng cũng thay bộ đồ tiện cho đánh nhau, hơn nữa cũng không để lộ lai lịch.
Vô cùng khiêm tốn, kín đáo.
"Hôm nay gọi Ngũ sư huynh đi dạo Vô Gian Lâu. Ngày mai tham gia đấu giá. Ngày mốt dạo một vòng nội thành Tiên Thị, vừa đẹp."
Nghe xong, Tô Chước ngẩn ngơ: "Ồ... Được thôi."
Cái lịch trình này là huấn luyện quân đội à?!
Tô Chước thực sự chỉ muốn tìm được thanh phi kiếm thích hợp càng nhanh càng tốt rồi nhanh chóng xách kiếm rời đi.
Hai ngày còn lại chỉ muốn ăn uống chơi bời chứ chẳng muốn lết xác chạy nữa.
Cung Hà khẽ gật đầu, tiếp tục truyền âm: "Muội nhìn đi, đó là Võ Tu của Long Vũ Môn. Nhìn sắc mặt đen thui của cả đám kia mà xem, chắc chắn sắp gặp xui rồi!"
Diêm Nguỵ Nhiên nhìn sang một cửa hàng ven đường, cũng truyền âm: "Có muốn vào đó xem không? Bên trong đông người lắm."
Mục Dự Chu truyền âm hỏi: "Bọn họ cũng đang truyền âm đúng không? Vậy ta khỏi nói nữa."
Tô Chước hít sâu một hơi, không nhịn được lên tiếng: "Sư huynh, các huynh cứ nói chuyện bình thường đi được không? Muội đâu có truyền âm được!"
Rõ ràng chỉ là tán gẫu bình thường, bày đặt giả bộ cao nhân thần bí, không nói một lời làm gì?!
Ba người này truyền âm xuyên qua xuyên lại, hết người này hỏi, người kia nói, đến người thứ ba phụ họa... Thành ra lộn xộn như một cái chợ!
Mà nàng lại là người duy nhất không thể "truyền âm".
Cảm giác này... thật sự quá sức chịu đựng!