Không biết vì sao, bỗng nhiên có một nam đệ tử ngự kiếm loạng choạng, hình như say rượu.
Mọi người đổ dồn ánh mắt sang.
Hắn ta hét lớn một tiếng, rồi đột nhiên rơi từ trên không xuống.
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng không dứt, quanh quẩn trong núi.
Vài đệ tử vội vàng đi cứu giúp.
Không hiểu sao, tốc độ của họ luôn chậm hơn tốc độ hắn ta rơi một chút.
Tô Chước nhìn kỹ, nhận ra đây chính là kẻ lúc trước khiêu khích mình.
“Quả là thiên đạo luân hồi, báo ứng không sai.”
Tô Chước cảm thán.
Diêm Nguy Nhiên cười ha hả, nhìn về phía Nghê Truyền Vân: “Đúng là… báo ứng.”
Tô Chước cũng liếc nhìn nhị sư huynh vẻ mặt chính trực hòa ái.
Lúc này, nàng nghe thấy tiếng “khẹt khẹt”, quay đầu nhìn lại, chẳng biết từ lúc nào, một đàn khỉ đã xuất hiện từ sau những tán cây.
Thu Vũ Miên Miên
Mấy con khỉ con được khỉ lớn một tay ôm lấy, vẻ mặt lanh lợi nhìn về phía này, kêu khẹt khẹt.
“Đúng là nhát gan sợ phiền phức, không có sư huynh ta thì các ngươi biết làm sao?” Diêm Nguy Nhiên vênh váo nói với chúng.
Tô Chước bỗng hiểu vì sao thất sư huynh lại thấy lũ khỉ con này nghịch ngợm đến vậy.
Chắc là hắn chọc chúng nó trước!
Quả nhiên, lũ khỉ con nổi giận.
Một đống quả trái tròn vo được ném về phía Diêm Nguy Nhiên.
Diêm Nguy Nhiên dễ dàng bắt lấy, vẫn buông lời trêu chọc: “Cảm ơn nhé.”
Ngoại trừ đám khỉ con dễ bị chọc tức, những con khỉ lớn hơn đều tỏ vẻ lười để ý đến hắn.
Diêm Nguy Nhiên quan sát quả nhỏ trong tay, thi triển linh quyết rửa sạch rồi đưa cho Tô Chước: "Ăn đi tiểu sư muội, mấy tên nhóc này đem linh quả đến cho chúng ta, muội vừa đột phá linh khí hao tổn nhiều, phải ăn nhiều một chút."
Nó đưa tay nhận thêm một quả linh quả, đưa cho Tô Chước.
Diêm Nguy Nhiên trợn mắt há mồm.
Nghê Truyền Vân thì chẳng hề bất ngờ.
Diêm Nguy Nhiên nhìn nhị sư huynh, kinh ngạc nói: "Trước kia chúng nó suýt xé rách mặt ta!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Sao trước mặt tiểu sư muội lại còn làm nũng thế kia!
Nhị sư huynh bất đắc dĩ: “Đệ quên trước kia đệ trêu mèo ghẹo chó thế nào rồi à?”
Đừng nói là con khỉ muốn đối nghịch với hắn, mà cả sư môn này, sư huynh nào cũng từng đánh lão thất.
Không thì chẳng dám nhận mình từng nuôi nấng sư đệ.
Lão bát, sư đệ duy nhất của lão thất, đánh nhau với hắn cũng là chuyện thường ngày.
Tô Chước ôm khỉ con xuống núi, cảm thấy cuộc đời thật viên mãn.
Vừa bái sư đã được nhận quà mỏi tay.
Lại còn được tặng kèm một đàn linh sủng đáng yêu.
…
Đến chân núi Tụ Linh Phong, Tô Chước đặt khỉ con xuống, vẫy tay chào tạm biệt những người bạn mới.
Diêm Nguy Nhiên đang định dẫn nàng ngự kiếm thì nhị sư huynh đã triệu hồi kiếm, thành thạo xách tiểu sư muội lên: “Đi thôi.”
Tô Chước rất ung dung, còn đang xem xét linh quả trong nhẫn trữ vật: “Vâng.”
Nhật Nguyệt kiếm thoang thoảng sáng lên.
Nhưng nàng mải mê kiểm tra nhẫn trữ vật nên không thấy.
Nhật Nguyệt kiếm: “…”
Thà rằng nó cứ ở lại Kiếm Phong còn hơn.
Tô Chước phát hiện cách xách người của sư môn đúng là đồng nhất, đều nắm vào gáy áo phía sau, nhưng không hề siết cổ, thậm chí sau khi hạ xuống, nàng sờ gáy áo cũng không thấy nhăn.
Bay lên nào!
Nữ hài bình tĩnh ôm kiếm, hai chân đung đưa giữa không trung.
Nhị sư huynh ngự kiếm rất vững vàng, nhưng nhìn cảnh vật biến ảo có thể thấy tốc độ rất nhanh, ngay cả thất sư huynh cũng phải nghiêm mặt hơn để đuổi kịp hắn.
Có lẽ vì tốc độ nhanh, Nghê Truyền Vân đã dùng linh khí che cho Tô Chước không bị gió thổi.