Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm

Chương 163: Không sao cả, ta thích tu luyện



Đại sư và Nhị sư sống cùng một ngọn núi.

Tô Chước tìm đến viện của Đại sư , bắt đầu lang thang bên ngoài.

Tham gia hành trình đến Long Vũ Môn cùng sư việc công là chính sự đối với nàng, là bước đầu tiên để ngăn cản Thẩm Phong Trầm thu phục Long Vũ Môn, bước lên con đường phát triển mạnh mẽ, nhưng mặt sư , nàng thể giải thích như .

Thẩm Phong Trầm hành tung bí ẩn, nhiều đang truy sát như mà còn tìm , mà hành động của một tiểu cô nương suốt ngày vùi đầu tu luyện như nàng thì thật là khó tin. Nàng chỉ thể viện cớ rằng đột phá Tiên Thiên cảnh, lĩnh ngộ đạo tắc đến mức mệt lả, đến Long Vũ Môn góp vui để giải thích.

Thêm nữa, các sư khuyến khích nàng kết hợp giữa việc và nghỉ ngơi, nhưng khuyến khích nàng dùng việc gây rắc rối để thế nỗ lực. Dù thì hai chuyện khác biệt quá lớn.

Ở các vực khác, thể dẫn theo vài tiểu tử lăn lộn qua ngày kiếm chút phần thưởng, là bởi vì đông nên suất tham gia cũng nhiều, con nhà ai nấy lo. ở Đệ Cửu Vực nhân ít ỏi, vốn dĩ chỉ một , cố ý thêm một suất để dẫn theo một đứa trẻ...

Cũng là thể.

Vấn đề là, cử là Đại sư , luôn thích sói đơn độc.

Để tăng tỷ lệ thành công, Tô Chước liên hệ với mấy vị sư , hỏi: "Sư , thường thế nào để đề nghị cùng sư rời tông môn?"

Lão Lục: "Cứ thẳng."

Lão Thất: "Nói trực tiếp, nếu đồng ý thì theo, đồng ý thì lén theo ."

Lão Bát: "Cái đơn giản , ngoài còn cần dẫn ? Muội , dẫn !"

Trên thực tế, ba chẳng ai thể rời khỏi phòng tu luyện .

Lão Lục chợt nhận điều gì đó: "Tiểu Cửu, ? Không ngờ xuất môn đấy!"

Tô Chước: " , ăn mừng Tiên Thiên cảnh, chuyện quan trọng lắm..."

Cung Hà lẩm bẩm : "Ta cũng ăn mừng nửa năm đột phá Khuynh Hải cảnh, sư chịu ..."

Câu trả lời của các sư đó khiến Tô Chước chút tự tin, nàng tiếp tục hỏi: "Nếu là hỏi Đại sư thì ?"

"..."

"Vậy thì quên ."

"Tiểu Cửu, đừng nghĩ quẩn."

"Dù Đại sư phá lệ dẫn theo, dám kéo chân của ? Muội sợ mắng ?"

Tô Chước: "..."

Nàng sợ là gì!

Chỉ là thời thế mà thôi.

Bước chân định sải bước viện của Tô Chước chợt dừng giữa chừng, thu chân về.

Vẫn cần suy nghĩ kỹ càng hơn.

Ba vị sư kế hoạch cụ thể của Tô Chước thì đều lượt tiếc nuối cho chuyến ăn mừng “xuất quân thắng toi đời” của nàng.

Xem sư trời sinh mệnh “vua cày cuốc”.

Để tránh phiền Đại sư tu luyện, Tô Chước quyết định đợi xuất hiện mới để giảm bớt khả năng Đại sư các nhân tố quấy rầy khi tu luyện mà từ chối.

Trăng lên cao, Nghê Truyền Vân trở về núi, cách nửa ngọn núi mà vẫn nhạy bén phát hiện thêm một .

Hắn lặng lẽ tiến đến xem xét.

Phòng tu luyện trong viện của Tần Dĩ Luật chút đặc biệt, khác với những phòng Tụ Linh Phong, một khi đó thì thế giới bên ngoài chẳng còn liên quan gì đến nữa, Tô Chước chỉ thể gõ cửa gọi .

Nghê Truyền Vân sư nhát gan mặt Đại sư , nhưng ngờ nàng thật sự quyết tâm.

đúng là nhát gan thật, ngay cả cửa cũng dám gõ.

Nghê Truyền Vân: "..."

Tay của khẽ động, một viên đá lặng lẽ vượt qua tường bao bay trong viện, đúng lúc đập lên một cánh cửa.

Tần Dĩ Luật ở trong phòng mở mắt .

Xa xa ngọn cây trong viện, Tô Chước đang chán chường vận chuyển linh lực ngắm trăng, phát hiện trận pháp trong viện động tĩnh, lập tức tinh thần phấn chấn.

Trình Môn Lập Tuyết, Tam Cố Mao Lư*… Quả nhiên lý! Không nàng đợi !

(*Trình Môn Lập Tuyết: điển tích kể về Dương Thời kiên nhẫn đợi trong tuyết để bái sư Trình Hạo; Tam Cố Mao Lư: điển tích về Lưu Bị ba đến mời Gia Cát Lượng xuất sơn)

...

Tần Dĩ Luật gõ cửa là nhị sư , nhưng khi ngoài thấy sư .

Trong phạm vi trăm mét, chỉ một sư .

Cây cối xào xạc một trận, Tô Chước nhảy từ cây xuống, lẻn cổng viện: "Đại sư , ngoài ?"

Thu Vũ Miên Miên

Trước đó, Tô Chước suy diễn nhiều, lúc thực sự đối mặt với Tần Dĩ Luật thì ngược biểu hiện giống đang sợ hãi, chào hỏi còn giống chủ nhân căn viện hơn cả .

Tần Dĩ Luật nhị sư đang giở trò gì, cụp mắt viên đá đất.

Tô Chước cũng xuống mặt đất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trên đất nhiều đá vụn...lạ thật, ở đây nhiều đá thế nhỉ?

"Tìm chuyện gì?"

Thanh niên hỏi.

Tô Chước kiên định : "Muội đến Long Vũ Môn, Đại sư , dẫn theo ."

Tần Dĩ Luật: "..."

Chỉ chút chuyện nhỏ thôi?

"Được."

Lý do mà Tô Chước luyện tập đó đến bên miệng khựng , cả gương mặt đầy vẻ ngạc nhiên trừng mắt , tưởng nhầm.

Hết ?

Tần Dĩ Luật hỏi: "Còn chuyện gì nữa?"

Tô Chước mở to mắt, lắc đầu thật mạnh: "Hết !"

Tần Dĩ Luật như một cỗ máy tu luyện lạnh lùng: "Giờ mão đến, tu luyện đây."

"Vâng !"

Tô Chước vẫy vẫy tay, giống như một tên nịnh bợ chuyên nghiệp giúp Đại sư đóng cửa.

Thành công !

Một chiến thắng mang tính cột mốc!

Nghê Truyền Vân bóng lưng vui mừng khôn xiết của Tô Chước khi rời : "..."

Thôi .

Đại sư đồng ý, chắc sẽ vấn đề gì.

Dù nữa, sư dù cũng giống ba sư an phận, suýt nữa phá hủy phòng tu luyện , chơi thì thôi.



Đại sư thế mà đồng ý !

Tô Chước vui sướng điên cuồng.

Để ăn mừng, Tô Chước quyết định tu luyện suốt một đêm.

Lúc ngang qua mấy phòng tu luyện đang phong bế, Tô Chước thấy tiếng cào cửa, bèn khựng bước.

Người bên trong nhỏ giọng cảm khái: "Bọn họ thật sự bắt đầu tu luyện để nghĩ cách phá trận ... Chán quá... Tiểu Cửu, chơi gì ở Đệ Nhất Vực ?"

Trận pháp của Nhị sư đuổi cùng g.i.ế.c tận bọn họ, chỉ cần tu vi nâng cao đến mức độ nhất định là thể phá trận, nhưng đó chuyện một sớm một chiều, tiến độ của bọn họ thấy từ từ. Cuối cùng trong họ chỉ cần một thể ngoài, hai còn cũng sẽ ở lâu.

Đây chính là huyền học của việc so xem ai tệ hơn.

Tô Chước nghĩ ngợi một lát: "Không chơi gì nhiều, nhưng ăn thì ít... Sư đoán xem hôm nay ăn xiên nướng vị cay gì?"

Diêm Nguy Nhiên mơ hồ: "Vị cay gì?"

Chẳng lẽ Đệ Nhất Vực công thức đặc biệt?

Tô Chước thầm nghĩ, đây là do sư chủ động hỏi đấy nhé, thể trách nàng , vòng vo khoe khoang nhưng nhiều, nàng tựa cánh cửa, phát tiếng thì thầm của ác quỷ: "Muội ngoài chơi đây."

Diêm Nguy Nhiên thể tin nổi: "Cái gì? Đại sư dẫn ? Không thể nào!"

Giọng gào thét của truyền , qua trận pháp trở nên cực kỳ nhẹ, nhưng sụp đổ.

Đã quen với việc sư thỉnh thoảng nổi điên, nhưng đây là đầu tiên đánh gục.

Không thể là ghen tị, thật sự.

Không chỉ Tô Chước sợ Đại sư , bọn họ cũng sợ.

Gây chuyện Nhị sư bắt thì chỉ nhốt cấm túc và ăn đòn, nhưng nếu rơi tay Đại sư thì hậu quả dám tưởng tượng, chơi và giữ mạng chỉ chọn một, tất nhiên là giữ mạng .

Tô Chước dương dương đắc ý: “Muội còn ngoài gây chuyện đây."

"..."

Vẻ mặt Diêm Nguy Nhiên ngây trần nhà, chân thành : "Muội, trâu thật."

Dám gây chuyện mặt Đại sư , đây cũng xem như một loại trưởng thành.

Tô Chước khiêm tốn : "Cũng thường thôi."

Diêm Nguy Nhiên trầm mặc một lúc, bi phẫn : "Không cả, thích tu luyện."

Hắn cũng tu luyện phá trận thôi.

Nếu thì những ngày tháng thật khó sống.

Tô Chước vui mừng: "Tốt quá, cũng thích tu luyện!"

"..."