Huống hồ, trước mắt Liên Thanh Y, ánh mắt của Tô Chước lại vô cùng trong sáng.
Tô Chước mím môi, gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn bình tĩnh mà hờ hững, hai tay kết ấn.
Ánh mắt Liên Thanh Y khẽ động, tiếng đàn trên tay nàng ta bỗng trở nên sắc bén hơn vài phần, muốn ngăn cản nàng.
Ấn ký dần dần thành hình.
Không khí bên cạnh Tô Chước dường như bị một luồng sức mạnh vô hình khuấy động, trở nên vặn vẹo, mái tóc dài của nàng bị gió lướt qua, cuốn những sợi tóc bay lên.
Ấn ký rời tay, đón tiếng đàn bay về phía Liên Thanh Y.
Sau khi Hồn thuật thành hình, Tô Chước mới thi triển thân pháp, linh khí bao phủ lòng bàn tay, đẩy dòng linh lưu ra, tránh khỏi linh khí sắp c.h.é.m tới trước mắt nàng.
Trong chớp mắt, ấn ký đã bay tới trước mặt Liên Thanh Y.
Mắt thường không thể nhìn thấy, nhưng thần thức lại đang cảnh báo nàng ta rằng đòn tấn công vô thanh vô tức này không hề tầm thường.
Liên Thanh Y lập tức lách mình lùi lại, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc, một cây sáo ngọc thon dài trắng ngần hiện ra trên tay, đưa lên môi.
“Hồn ấn!”
Đồng tử của trưởng lão co lại, lập tức ra tay!
Trong chớp mắt, một vùng trời đất trên võ đài dường như phong vân biến sắc, cuồng phong quét qua, mang theo màn mưa dày đặc.
Đại năng Dung Hồn cảnh!
Lần đầu tiên Tô Chước tận mắt chứng kiến Dung Hồn kỳ sử dụng uy lực linh quyết, trước đây, nàng biết ba vị sư huynh của Đệ Cửu Vực đều là Dung Hồn cảnh, nhưng lại không biết họ đều chỉ là những thanh niên hai mươi mấy tuổi, có được năng lực như vậy rất đáng sợ!
Những đệ tử mới đang xem trận đấu bên dưới ban đầu còn tán thưởng trong lòng, đây là một trận đối quyết không dễ có thể nhìn thấy của Tiên Thiên cảnh, nhưng bây giờ tất cả đều hoàn toàn sững sờ, kinh ngạc trước cảnh tượng trước mắt.
Chiêu thức của Tô Chước vậy mà lại có thể ép một vị trưởng lão phải ra tay?
Phải biết rằng, lúc bình thường, trận đối quyết của đệ tử Tân Tú được các trưởng lão phán định cần phải ra tay khi đòn tấn công quá mạnh và thắng bại đã phân định rõ ràng.
Mà các cuộc hóa giải của trưởng lão luôn qua loa sơ sài, hoàn toàn không giống như bây giờ, dường như đã thực sự làm thật.
Tô Chước chỉ cảm thấy Hồn ấn trong tay rơi vào màn nước, tựa như trâu đất xuống biển, không thể khơi lên dù chỉ một gợn sóng.
Cùng lúc đó, Nghê Truyền Vân cũng ra tay, linh lực màu đỏ thẫm bỗng nhiên xuất hiện giữa Tô Chước và màn mưa cuồng bạo kia, đốt cháy sạch những tia linh lực còn rò rỉ rơi xuống tấm bảo hộ màu vàng đất.
Vị trưởng lão chặn đối thủ của nàng ở phía sau, sắc mặt không mấy dễ nhìn, trong mắt mang theo vài phần kinh ngạc, giơ tay tuyên bố:
“Tô Chước, thắng!”
Vẻ mặt Tô Chước lập tức thả lỏng.
Nếu không phải Tứ sư huynh đã dung hợp một món pháp khí bảo hộ vào ngọc phù của nàng, thì e rằng vừa rồi nàng đã phải chịu đựng uy áp trực tiếp từ trưởng lão rồi, dù trưởng lão không có ý phản kích mà chỉ là tiếp chiêu, Tô Chước không đến mức bị thương, nhưng chắc chắn sẽ không mấy dễ chịu.
Hiện tại, pháp khí vẫn chưa bị tổn hại, cũng có nghĩa là lần sau vẫn còn dùng được.
May mà Nhị sư huynh ra tay kịp thời!
Pháp khí có thể chặn một kích toàn lực của Khuynh Hải cảnh không hề rẻ đâu…
Trưởng lão rời khỏi võ đài, Liên Thanh Y vẫn nhìn Tô Chước, nhẹ giọng hỏi:
“Tỷ vừa sử dụng chiêu thức gì vậy?”
“Vạn Kiếp Phong Phách Ấn.”
Tô Chước đáp.
Bởi vì Đại sư huynh không nhiều lời, lần đầu tiên Tô Chước luyện tập còn không biết chiêu này tên gì, luyện lâu cuối cùng cũng biết được tên, nhưng vẫn chưa rõ ràng lắm, không ngờ rằng, chỉ một chiêu này đã giành chiến thắng.
Trong đôi mắt dịu dàng của Liên Thanh Y vẫn còn vương chút tiếc nuối, nhưng sắc mặt lại lộ vẻ "hóa ra là vậy": “Cảm ơn tỷ đã nói cho ta biết.”
Tô Chước: “... Không có gì.”
Muội à, rốt cuộc muội đã biết cái gì thế, có thể nói cho ta nghe được không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Tô Chước hoàn toàn quên mất rằng thiếu nữ trước mặt thực ra lớn hơn nàng hai tuổi.
Nàng chỉ nghĩ rằng sau mấy ngày này, nhất định phải đến Tàng Kinh Các mượn vài cuốn sách liên quan để đọc, không thể cứ hồ đồ luyện tập như thế này được.
Nếu không, người ta vừa ra chiêu đã có thể nhận ra chiêu thức, còn nàng thì mù tịt, khó tránh khỏi có hơi xấu hổ.
Khi hai người đang trò chuyện.
Bên dưới, các đệ tử bình thường có mắt nhìn kém đã bắt đầu bàn luận sôi nổi, trước đó bọn họ còn tranh cãi xem rốt cuộc là Đệ Ngũ Vực hay Đệ Cửu Vực sẽ thắng, hư danh của Tô Chước quá lớn, luôn có người muốn tận mắt chứng kiến khoảnh khắc sụp đổ.
Không ngờ hôm nay vẫn chưa thể thấy được điều đó.
Sắc mặt các đệ tử Đệ Ngũ Vực không mấy dễ coi, nhưng cũng không trách cứ Liên Thanh Y, một sư tỷ khoác vai nàng ta an ủi.
Tô Chước liếc nhìn về phía đó, phát hiện một thanh niên đang nhìn chằm chằm mình, thoáng thấy kỳ lạ mới nhận ra người đó hóa ra là Ôn Động, người đã chủ động đề nghị đánh cược với Đệ Cửu Vực.
Ôi đại tài chủ đây mà!
Ôn Động chắp tay từ xa, ánh mắt phức tạp: "Chúc mừng Tô sư muội chiến thắng."
Ít nhất bề ngoài trông cũng không đến mức không phục.
Thu Vũ Miên Miên
Chỉ là, bảo hắn ta chúc Tô Chước đoạt quán quân thì hắn ta không nói nổi.
Hắn ta thuộc số ít người biết rõ lá bài tẩy của Liên Thanh Y, theo đánh giá của các sư huynh sư tỷ trong sư môn, cho dù là Phong An Dương của Đệ Nhất Vực đứng trước mặt Liên sư muội cũng sẽ bị lép vế, Đệ Ngũ Vực giành hạng nhất không phải chưa từng có tiền lệ.
Điều duy nhất hắn ta không ngờ là Đệ Cửu Vực lại tà môn như vậy, vừa ra tay đã khiến trưởng lão ra mặt định thắng bại, không nghi ngờ gì nữa, Liên Thanh Y chắc chắn sẽ chịu tổn thương nghiêm trọng không thể phục hồi dưới "Hồn ấn" quỷ dị kia, vì thế, Liên sư muội còn chưa kịp hoàn toàn thi triển thực lực thì đã thua cuộc.
Truyền thống của Đệ Cửu Vực vốn không coi trọng thắng thua trong chiến đấu, hắn ta cũng không muốn tỏ ra quá để tâm.
Nhưng mà.
Tô Chước có đoạt hạng nhất hay không, có liên quan đến một viên Trường Sinh đan đấy.
Ôn Động đã hối hận rồi, lỡ như thiếu nữ tà môn này thực sự giành được thủ tịch Tân Tú, chẳng phải hắn ta sẽ lỗ nặng sao?
...
Rời khỏi võ đài, Tô Chước đang định rút thẻ gỗ cho trận đấu mới thì khó chịu nhảy xuống khỏi võ đài, đi thẳng về phía trận pháp.
Nhị sư huynh muốn nháy mắt ra hiệu cho nàng nhưng nàng không nhìn thấy, đành phải truyền âm: "Tiểu Cửu, đi hướng này, hôm nay muội đã tích đủ điểm rồi."
Lúc này, Tô Chước mới ngơ ngác quay đầu lại, thấy cử chỉ tay chỉ đường của sư huynh.
Trước đó khi luyện tập Hồn thuật, từ lúc nàng có thể hoàn toàn thi triển Hồn ấn, Đại sư huynh đã dặn rằng khi luyện tập không cần rót toàn bộ lực Thần Phách vào, chỉ cần trích ra một tia là được.
Lần đầu tiên thi triển, Tô Chước phát hiện bản thân không thể nhẹ nhàng giống Đại sư huynh được, kinh nghiệm thi triển Hồn thuật chỉ có thể nói là khiến nàng “suy thận”.
Cứ như thể linh hồn bị hút đi, cơ thể bị đào rỗng.
Đến trận đấu hôm nay, phạm vi võ đài được mở rộng, khoảng cách giữa các khu vực cũng xa hơn để tiện cho các đệ tử quan sát.
Khi đi ngang qua khoảng đất trống trước trận pháp ghép cặp.
Một giọng nói khàn khàn đột nhiên vang lên, truyền thẳng vào tai Tô Chước.
"Tiểu nha đầu…"
Tô Chước nghe thấy lập tức quay đầu, sắc mặt thay đổi, vội vàng đứng nghiêm: "Chào Lâm Trưởng lão!"
Lâm Trưởng lão: "…"
Ông từng nghe các đệ tử nội môn bàn tán về tiểu nha đầu này trong Tàng Kinh Các, ai ai cũng nói tính cách của nàng cực kỳ kiêu ngạo.
Chẳng lẽ ông đáng sợ đến vậy sao?
Lại có thể khiến một tiểu cô nương như thế tái mặt, chào hỏi mà run cầm cập?
Lâm Trưởng lão, người đang nằm trên ghế dựa xem náo nhiệt với mặt hiền hòa có chút hoài nghi nhân sinh.
Nghê Truyền Vân không hiểu cảm giác sợ lão sư đến mức "sợ thầy, sợ cả nhà thầy" của Tô Chước, gật đầu chào hỏi: "Lâm Trưởng lão."
Với tu vi của hắn đã có thể đảm nhiệm chức vị trưởng lão ở nội môn, nhưng vì tình hình đặc biệt của Đệ Cửu Vực, thời gian bọn họ không ở lại tông môn lâu, việc tu luyện cũng không cần hưởng đãi ngộ của trưởng lão nên vẫn luôn giữ danh phận đệ tử, sống thoải mái hơn.