Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm

Chương 46: Gọi là tiểu yêu nữ cũng không khoa trương



  Trên đài tỷ võ rộng lớn.

Thiếu niên thu kiếm, khí thế hoàn toàn bộc lộ, dòng linh lưu quấn quanh thân kiếm trắng như sương mù, mơ hồ ẩn hiện thần quang xanh tím huyền diệu.

"Già Thiên Yểm Nhật kiếm!"

Tô Chước có vẻ suy tư.

Trước khi trận đấu bắt đầu, ngoài kiếm pháp gia truyền của Phong gia, các sư huynh còn phổ biến cho nàng về những kiếm quyết nổi danh của Đệ Nhất Vực, Già Thiên Yểm Nhật kiếm cũng nằm trong đó.

Dù Vô Minh Thần Tông rộng lớn thu thập được vô số kiếm quyết, nhưng kiếm quyết mà các đệ tử trẻ tuổi sử dụng phần lớn đều do các trưởng lão đức cao vọng trọng truyền dạy, mà Già Thiên Yểm Nhật kiếm chính là kiếm quyết sở trường nổi tiếng nhất của đại trưởng lão Đệ Nhất Vực.

Phong An Dương là một trong những đệ tử có thực lực của nhất thế hệ này, cũng lớn lên trong Vô Minh Thần Tông từ nhỏ, chỉ là phải chờ đủ tuổi mới có cơ hội chính thức nhập môn.

Chiêu Già Thiên Yểm Nhật kiếm này vừa khéo phù hợp với thuộc tính của hắn, làn sương mù mênh m.ô.n.g lan tỏa khắp vùng trời đất của đài tỷ võ, khiến ánh mặt trời quang đãng cũng trở nên ảm đạm, bị lớp sương mù dày đặc che phủ.

Thu Vũ Miên Miên

Cùng lúc đó, một cảm giác mát lạnh lướt qua bên mặt Tô Chước, dường như có thủy linh khí tinh mịn hóa thành những giọt nước lơ lửng trong khu vực này.

Đây chính là kiếm thế của Già Thiên Yểm Nhật kiếm.

Với tu vi Tiên Thiên cảnh vẫn chưa thể hoàn toàn khống chế kiếm thế một cách tinh diệu, nhưng một chiêu này của Phong An Dương đối với những đệ tử cùng cấp đã được xem là kỹ năng cực kỳ mạnh mẽ, người bình thường rơi vào kiếm thế của hắn, chưa kịp thấy hắn xuất kiếm thì khí thế đã thua hơn nửa rồi.

Trừ phi kiếm thế của đối phương mạnh hơn hắn.

Nhưng điều đó là không thể.

Bởi vì hắn là thiên tài đã lĩnh ngộ Kiếm Ý, trên con đường tu kiếm, không có tân đệ tử nào có thể hiểu sâu hơn hắn.

"Luồng uy thế này… e rằng Phong sư đệ đã lĩnh ngộ được tinh túy của 'Già Thiên Yểm Nhật kiếm' rồi."

"Vậy mà Tô Chước vẫn còn kiêu ngạo đến thế? Đánh tới tận lúc này mà vẫn chưa xuất kiếm?"

Đệ tử vây quanh quan sát đều cảm thấy, nếu Tô Chước vẫn không xuất kiếm, thì không còn là kiêu ngạo nữa, mà là ngu ngốc, vậy mà lại trơ mắt nhìn trận đối quyết quan trọng này dần rơi vào cục diện thất bại

"Có lẽ muội ấy thực sự có nỗi khổ khó nói, không thể dùng kiếm quyết."

Khu vực tập trung của đệ tử Đệ Nhất Vực, Mạnh Ti Man dù đang trọng thương khắp người nhưng vẫn chưa đi nghỉ ngơi, hắn dùng ánh mắt phức tạp nhìn về phía võ đài.

Vậy mà người không thể sử dụng linh quyết như tiểu sư muội này lại thắng được hắn.

Thân ảnh của Tô Chước ẩn giấu trong màn sương mù, nàng nhìn kiếm thế của Phong An Dương, khóe miệng khẽ co giật.

Trời mưa còn có sấm sét, đây chẳng phải là "gói quà điện giật" hay sao?

Lúc này, Tô Chước không còn quan tâm đến chuyện có bị Đệ Nhị Vực bắt đi hay không nữa, hàn quang lóe lên, trong tay nàng xuất hiện một thanh trường đao.

Những đệ tử nội môn có mắt nhìn tốt có thể quan sát rõ tình hình trên võ đài, lúc này đều ngỡ mình nhìn lầm.

Đao?

Tiểu sư muội đến từ Đệ Cửu Vực lại là Đao Tu?

Dù nàng học Trận Pháp Tu hay Phù Tu cũng không đến mức vô lý như vậy, bởi dù con đường đó có hiếm lạ thế nào thì chung quy vẫn thuộc Pháp Tu, nhưng con đường của nàng lại lệch hẳn sang Võ Tu.

Huống hồ, nàng còn sở hữu thanh Thần kiếm do lão tổ ban tặng, ai có một thanh kiếm như vậy mà lại bỏ gần tìm xa mà đi luyện đao chứ?

Quả nhiên, tiểu yêu nữ đúng là không đi theo lẽ thường.

Một thanh trường đao bỗng xuất hiện trong tay thiếu nữ, Phong An Dương nhìn thấy cũng hơi sững lại.

Nhưng bản năng ứng chiến của hắn nhanh hơn suy nghĩ, dưới sự che phủ của sương mù, Già Thiên Yểm Nhật kiếm c.h.é.m thẳng về phía thiếu nữ đối diện một cách chính xác, cuốn theo dòng linh lưu cuồn cuộn cùng với điện quang chói mắt trắng như tuyết.

Đòn phản kích của Tô Chước dứt khoát như thói quen đã khắc vào trong xương tủy, Lãm Nguyệt đao lóe lên một vệt trắng sáng như tuyết, đao thế kinh người đối đầu với kiếm phong, không hề lép vế.

Dưới đài, chân mày của trưởng lão Đệ Nhị Vực đột nhiên khẽ động.

Con ngươi của Phong An Dương cũng chấn động, giây tiếp theo, kiếm thế liên miên không dứt, chưa kịp lắng xuống đã lại trỗi lên, nhưng đột nhiên chuyển hướng.

Kiếm phong thu lại, nhưng khí thế lại đột ngột áp đảo trường đao, mang đến một sự chấn động đến mức rung động tâm trí.

"Vân Đoạn Liên Đài!"

Đệ tử dưới đài kinh hô thành tiếng.

Kiếm pháp mà mọi người mong đợi rốt cuộc đã xuất hiện.

Vân Đoạn Liên Đài!

Kiếm Ý bùng phát!

Trong chớp mắt, khí thế khắp người Phong An Dương đột nhiên thay đổi.

Đôi mắt thiếu niên nhìn thẳng vào Tô Chước, ý niệm bình thản nhưng ẩn chứa bi thương.

Một tia lạnh lẽo mơ hồ thầm lặng truyền vào lòng nàng, cảm giác nguy hiểm lập tức dâng lên, như thể sắp phải đối mặt với một tình thế vô cùng nguy nan.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Cả hai đồng thời lùi lại.

Lưỡi kiếm trong tay Phong An Dương bắt đầu bừng lên khí thế.

Tô Chước giơ đao, khi lưỡi đao bổ xuống, linh khí đất trời rung chuyển, nàng vẫn ung dung tự tại, tựa như chỉ đang luyện đao vào buổi sáng sớm.

Thức thứ nhất – Xuân Sơn Điệp!

Trong Thái Cổ Tàn Thiên ghi lại tổng cộng năm thức đao pháp, Tô Chước đã đưa cho sư phụ xem qua, Lạc Thương Sơn kiểm tra thấy không có nguy cơ khiến cho đệ tử lầm đường lạc lối bèn để nàng tùy ý luyện tập.

Cho đến nay, Tô Chước chỉ mới luyện được hai thức, thậm chí trình độ ở thức thứ hai, chính nàng cũng tự đánh giá là chẳng ra làm sao cả.

Nhưng thức thứ nhất là nàng nhuần nhuyễn nhất.

Ngay cả Đại sư huynh cũng không thể bắt lỗi chiêu này của nàng.

"Đao Ý!"

Trưởng lão Đệ Nhị Vực vốn đang an tọa dưới đài bỗng nhiên bật dậy, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc, khóe miệng run run.

Bảo sao có Thần kiếm mà không dùng, lại chọn luyện đao.

Hóa ra, tiểu đệ tử Đệ Cửu Vực này lại thật sự có thiên phú đao đạo hiếm thấy trăm năm mới gặp!

Sao Lạc Thương Sơn lại nhặt được bảo vật như thế vậy?

Sau đó ông ta sực nhớ ra, là cướp từ Thánh Địa Hi Hòa...

Bảo sao.

Bây giờ, ngay cả Đệ Nhị Vực cũng muốn cướp về.

"Chỉ là… đây là đao pháp gì?"

Chắc chắn không có trong ghi chép của Vô Minh Thần Tông.

Dường như, ông ta cũng chưa từng thấy tu sĩ Thánh Địa Hi Hòa sử dụng.

Đao Ý!

Lời thốt lên của trưởng lão khiến không ít đệ tử nội môn nghe thấy, ai nấy đều tràn đầy kinh hãi, đồng tử co rút.

Gọi là tiểu yêu nữ quả thật không khoa trương mà.

Nếu bọn họ có thiên phú thế này, đừng nói ngang ngược, dù có đi ngang ở trong tông môn chăng nữa cũng là bình thường!

Tô Chước không hề biết người khác đang ngày càng hiểu lầm nàng càng sâu hơn.

Lần đầu tiên đối mặt với Kiếm Ý.

Tô Chước có cảm giác trước mặt mình không phải một tân đệ tử có thực lực tương đương, mà là một Thiền Tu lão luyện.

Trực giác của nàng trước đây nghĩ đối phương là “phật hệ” quả không sai.

Trong Kiếm Ý của “Vân Đoạn Liên Đài”, sương mù mờ ảo chỉ là thứ yếu, điều khiến người ta dễ dàng d.a.o động nhất lại là một tia thiền ý hư vô, tựa như thần phật cao cao tại thượng, ánh mắt tràn đầy từ bi.

Không hề đơn giản.

Lông mày Tô Chước khẽ động, ổn định tinh thần.

Kiếm thế kinh người đối đầu với đao phong, sương mù xung quanh như bị cuồng phong khuấy động, chấn động dữ dội rồi bị uy áp đánh tan.

Keng!

Ầm!

Đài tỷ võ vốn có tầm nhìn mờ mịt bỗng trở nên rõ ràng trong nháy mắt, chỉ có đao quang kiếm ảnh chói lóa bùng nổ, linh khí va chạm hỗn loạn, phát ra từng đợt bạo âm khiến màng nhĩ người nghe đau nhức.

Trận pháp ngăn cách uy áp trước võ đài rung lên, những đệ tử có tu vi chưa đủ mạnh lờ mờ cảm nhận được sự uy nghiêm khi đao kiếm đối đầu, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ kính sợ.

Phong An Dương loạng choạng lùi lại nửa bước.

Khóe môi Tô Chước rỉ ra m.á.u tươi, trong lòng đeo lên chiếc mặt nạ đau khổ, nhưng bề ngoài khẽ mím môi điềm tĩnh như không.

"Tô sư muội, là ta đã xem nhẹ muội." Thiếu niên nói.

Tô Chước không biết nói gì, dứt khoát trả lời một câu vô nghĩa: "Ồ, ta thì không xem nhẹ ngươi."

Sắc mặt Phong An Dương tái nhợt, nhưng chỉ khẽ cười, trong mắt không có chút e ngại, chỉ có chiến ý cuồn cuộn dâng trào.

Giây tiếp theo, ánh mắt Tô Chước chợt lóe lên, lại xuất đao, trong chớp mắt, tiếng đao kiếm va chạm quyết liệt vang lên.

 

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com