Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm

Chương 52: “Trứng linh thú cửu phẩm đã chết”



 

Tin tức của Đệ Cửu Vực bị phong tỏa, dù có xảy ra chuyện lớn đến đâu, nếu vài vị đệ tử không nói ra thì khả năng truyền ra ngoài cũng rất nhỏ.

Với phong cách tà dị của Tô Chước, việc lĩnh ngộ được Kiếm Ý mà không nói ra cũng chẳng có gì lạ.

Dù sao thì, thiên phú của nàng vốn đã đủ kinh tài tuyệt diễm, cho dù đồng thời tinh thông kiếm đạo, đối với nàng cũng chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi.

“Đây… đây là cái gì?”

Mạnh Ti Man nhìn cây gậy gỗ nhỏ bình thường trong tay nàng, ánh mắt đã không còn như trước nữa.

Được Tô Chước chọn trúng, mười phần thì chín là thứ sâu không lường được.

Tô Chước xuất thân từ Tiên môn Tô gia, những bảo vật nàng từng thấy chắc chắn nhiều không kể xiết, mắt nhìn cũng không phải người thường có thể sánh bằng.

“Một cây gậy gỗ…” Tô Chước giới thiệu: “Ngươi có thể gọi nó là Ma trượng.”

Sắc mặt Mạnh Ti Man đại biến: “Trong bảo khố lại có ma vật sao?”

“Không phải, không phải… ‘Ma trượng’ chỉ là một cái tên, không có ma khí đâu.”

Tô Chước phát hiện mình có lẽ nên đổi tên cho cây Ma trượng này, nếu không dễ làm người ta hoảng sợ, nên gọi là gì cho ổn đây?

Lúc này Mạnh Ti Man mới nhận ra mình đã thất thố, cũng đúng, nếu thật sự là vật chứa ma khí thì tuyệt đối không thể để đệ tử chạm vào, lại càng không thể đặt chung với vô số pháp bảo trân quý khác.

“Ma vật gì cơ?”

Không biết Phong An Dương xuất hiện từ đâu, trên tay cầm một thanh trường kiếm, thanh kiếm này lập tức thu hút ánh nhìn của cả hai người, dù là ngoại hình hay uy áp tỏa ra đều cho thấy chắc chắn thanh kiếm này không phải vật tầm thường.

Ánh mắt Mạnh Ti Man hơi đổi.

Phong An Dương đưa kiếm cho hắn: “Sư đệ có muốn xem thử không?”

Nói thì nói vậy, nhưng ý hắn càng giống như “sư đệ có muốn lấy cái này không”.

Tô Chước không khỏi cảm thán: “Kiếm tốt.”

Phong An Dương phụ họa: “Đúng vậy.”

Mạnh Ti Man chậc lưỡi: “Quả thật là kiếm tốt.”

Tô Chước bỗng thấy mấy lời này có chút buồn cười, nàng cố nhịn cười, may mà Phong An Dương là người nghiêm túc, tiếp tục nói: “Ta định lên Kiếm Phong lấy kiếm, nếu không thì đã lấy thanh này rồi.”

Nghe vậy, thần sắc Mạnh Ti Man càng trầm trọng, lẩm bẩm nói: “Để ta xem thử…”

Nền tảng của Vô Minh Kiếm Phong dĩ nhiên là sâu không lường được, nhưng hắn không có tự tin như Phong An Dương, dù sao thì người lĩnh ngộ Kiếm Ý ở Tiên Thiên cảnh là Phong An Dương chứ không phải hắn, hắn thật sự có thể lấy được thanh kiếm tốt hơn ở Kiếm Phong sao? Có vẻ hơi khó đấy.

Thế nhưng có nên dùng cơ hội chọn bảo vật lần này để lấy kiếm hay không, Mạnh Ti Man vẫn cần suy nghĩ kỹ.

Tô Chước tiếp tục dạo quanh, Phong An Dương nhìn cây gậy gỗ trong tay nàng với vẻ nghi hoặc, có lẽ do đã nghe qua cuộc trò chuyện của nàng và Mạnh Ti Man trước đó, đoán được nguyên nhân kết quả nên cũng không nói gì thêm.

Mạnh Ti Man vẫn chưa quyết định, nhưng dọc đường đi cứ ôm khư khư thanh kiếm kia, thỉnh thoảng lại hỏi ý kiến Phong An Dương.

Tô Chước phát hiện Phong An Dương có thể nhận ra rất nhiều vật phẩm trong bảo khố, nên cũng ngầm đồng ý để bọn họ đi theo mình.

Cả đoạn đường, Tô Chước men theo các kệ tủ mà đi, vừa đi tới đi lui vừa cố ý quan sát chiếc vòng ngọc trên tay mình, nói thật, với nhãn lực của nàng, muốn chọn ra bảo vật thực sự là không dễ, thỉnh thoảng có thứ hợp mắt, thấy vòng ngọc không sáng lên, nàng cũng đành bỏ qua.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Đi được một lúc lâu, hai vị đệ tử Đệ Nhất Vực bắt đầu đi dạo một cách lơ đãng, nhưng Tô Chước vẫn rất chăm chú, nàng đột nhiên đứng khựng lại trước một cánh cửa tủ, rồi liếc nhìn Phong An Dương một cái.

Phong An Dương nhìn thấy thứ hiếm lạ nhất trước mặt nàng, giới thiệu: “Trên quả trứng này có uy áp của linh thú cửu phẩm, tuy nhiên, trứng linh thú được đặt trong bảo khố chắc chắn đã là vật chết, chỉ có thể dùng làm nguyên liệu luyện khí thôi.”

“Đây là trứng gì?” Tô Chước khiêm tốn hỏi.

“Không biết… nếu nó chưa chết, chắc chắn không tầm thường.”

Nếu là trứng của linh thú cửu phẩm thì giá trị của nó không cần bàn cãi, những linh thú có thể tu luyện đến cửu phẩm đều có huyết mạch cực kỳ cường đại, thậm chí rất có thể mang thần huyết, nếu không khó mà hóa giải nguy nan dưới nhiều trận thiên kiếp như vậy.

Nếu đây là trứng do một linh thú cửu phẩm cất giữ, thì lai lịch lại càng khó đoán, nếu không phải của nó mà vẫn giấu trong tổ, không ăn như đồ ăn vặt, vậy chứng tỏ có ẩn giấu thiên ý. Linh thú vốn có ý thức lãnh thổ cực kỳ mạnh mẽ, đặc biệt là linh thú cấp cao, tuyệt đối không thể giữ lại trứng của linh thú cấp thấp hơn trong nơi trú ẩn bí mật của mình, nếu không ăn thì cũng sẽ vứt bỏ.

Ngược lại, giữa các linh thú có tồn tại một hành vi “cống nạp”, điều đó chứng tỏ linh thú cửu phẩm chỉ là nô bộc của quả trứng này.

“Chọn nó đi.” Tô Chước nhìn chiếc vòng ngọc trên tay, hạ quyết tâm.

Nàng thích quá nhiều thứ, nên chỉ có thể lấy phản ứng của chiếc vòng làm tiêu chuẩn đánh giá. Dù sao cũng là đồ miễn phí, không cần có lợi nhưng nhất định không thể lỗ.

Mạnh Ti Man: “Sư tỷ, tỷ không suy nghĩ lại sao?”

Phong An Dương: “Quả trứng này được đặt ở đây… e là dùng để luyện khí, giá trị cũng không bằng danh hiệu ‘trứng linh thú cửu phẩm đã chết’, Tô sư tỷ, tỷ đừng bốc đồng.”

Cả hai người họ đều có chung một suy nghĩ, nếu họ luyện đao pháp, dù chỉ có một cơ hội, họ cũng nhất định sẽ chọn thanh trường đao mà họ đã nhìn thấy trước đó.

Lúc phát hiện thanh trường đao ấy, suy nghĩ của bọn họ đều cho rằng nền tảng của tông môn quả nhiên sâu không lường được, một thanh đao như vậy lại bị đặt ở đây, không biết đã bị bỏ không bao lâu rồi.

Nhưng nghĩ đến những thanh Thần kiếm được cất giấu trên Vô Minh Kiếm Phong, bọn họ cũng không còn thấy lạ nữa.

Võ Tu luôn coi trọng truyền thừa, trường đao do tiền bối để lại đều được truyền cho hậu nhân, cũng chưa hình thành một “đao phong” để bọn họ cất đao về núi.

Tô Chước hiểu rõ ý tốt trong lời khuyên nhủ của bọn họ, nghiêm túc nói: “Cảm ơn hai người đã nhắc nhở, ta đã suy nghĩ kỹ rồi.”

Cả hai người: “…”

Không hổ là tiểu yêu nữ danh tiếng vang xa, thật là ngang ngược.

Có lẽ đây chính là phong thái của đại tiểu thư thế gia.

Mạnh Ti Man vẫn cảm thấy khó hiểu, nhưng Phong An Dương lại biết rõ tiềm lực của Tô gia, đoán rằng Tô Chước nhìn không vừa mắt những thứ trong bảo khố, chỉ đơn thuần lựa chọn theo sở thích cũng là chuyện bình thường.

Dẫu vậy, trong mắt Phong An Dương vẫn không giấu được chút tiếc nuối: “Thôi được rồi.”

Thanh đao kia không tệ thật.

Thu Vũ Miên Miên

Phong An Dương thầm mong có thể chứng kiến thanh đao như vậy hiện thế một lần nữa, để xem khi rơi vào tay một thiên tài thật sự thì nó có thể bộc phát ra uy lực thế nào, nhưng đáng tiếc, thiên tài lại chẳng màng đến nó.

Tô Chước bước đầu đưa ra quyết định, nhưng vẫn cẩn thận dạo hết một vòng bảo khố, cuối cùng, chẳng có món nào khác khiến vòng ngọc sáng lên nữa.

Hai vị đệ tử Đệ Nhất Vực cũng chưa rời đi, Phong An Dương tiếp tục đóng vai người dẫn giải thông minh, còn Mạnh Ti Man thì vẫn đang phân vân có nên lấy thanh kiếm kia hay không.

Nhưng đến khi Tô Chước dạo đủ, hai người còn lại sớm đã không còn hứng thú đi dạo nữa, quả thực giống như khó khăn lắm đợi được đến giờ tan học, sốt ruột muốn rời đi.

Mạnh Ti Man lấy thanh kiếm, Phong An Dương lấy một bộ kiếm quyết Địa giai hạ phẩm, nghe nói bộ kiếm quyết này có chút cấm kỵ, ngay cả Tàng Kinh Các cũng không có bản lưu trữ.

Tô Chước lấy một cây gậy gỗ trông rất giống Ma trượng, cùng một quả trứng đã chết.



 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com