Đêm khuya tĩnh lặng, Tô Chước tỉ mỉ quan sát trứng linh thú một hồi, vì lười suy nghĩ nên đã đặt bừa cho nó cái tên là Tiểu Hôi.
Tiểu Hôi là một quả trứng giản dị không hoa mỹ, nhờ có uy áp của linh thú cửu phẩm, nó có thể miễn cưỡng xem như mang chút tác dụng trừ tà.
“Sống lại đi.” Tô Chước chọc chọc nó, không muốn thừa nhận rằng mình đã nhìn nhầm.
Các sư huynh chăm sóc quả trứng này với nàng chỉ mang theo tâm trạng dỗ dành trẻ con, đương nhiên nàng nhìn ra được.
Nhưng trong lòng Tô Chước thực sự tin rằng quả trứng này không có vấn đề.
… Cùng lắm thì đem đi làm nguyên liệu luyện khí vậy.
Nằm trên ghế Quý Phi, Tô Chước lại lấy thanh đao của mình ra ôm, đột nhiên nhớ đến thanh đao mình từng thấy trong bảo khố.
Nàng nhắm mắt lại, ý thức chìm vào truyền thừa trong Thần Khuyết.
Cuối cùng cũng có tâm trạng rảnh rỗi để xem truyền thừa mà nàng đã lật ra lúc giác ngộ.
Những ngày trước, một là nàng mệt bở hơi tai, hai là phải bù đắp kiến thức để tránh khi gặp cao thủ lại không nhận ra kiếm quyết mà lật thuyền.
Thái Cổ Tàn Thiên là đao pháp, còn Thái Cổ Thù Tiên quyết không chỉ bao gồm phần đao pháp, mà còn chú trọng vào việc giới thiệu phương pháp tu luyện võ mạch.
Cũng giống như tu luyện linh mạch, sư phụ đã chọn cho nàng pháp môn là Nhật Nguyệt Bạc Thực pháp .
Tuy đều là công pháp có lai lịch lớn, nhưng truyền thừa của Thái Cổ Thù Tiên quyết lại thần bí hơn rất nhiều so với điển tịch thông thường.
Trong ý thức của nàng xuất hiện từng hàng văn tự màu vàng kim, nàng cẩn thận phân biệt.
Trong hiện thực, chân mày thiếu nữ khẽ nhíu lại, trông có chút khổ sở.
Nàng có thể cảm nhận được lực Thần Phách của mình đang tiêu hao với tốc độ nhanh chóng, một cảm giác khủng hoảng sắp sửa bị bòn rút đến kiệt quệ, đây cũng là lý do trước đó nàng không dám xem cái này, nếu vì lòng tò mò mà ảnh hưởng đến trạng thái khi tham gia Đại Bỉ vào ngày hôm sau, vậy thì quá phiền phức.
Đọc được hai trang, Tô Chước tạm thời dừng tiến độ đọc.
Mặc dù ngày mai không phải đánh nhau, nhưng dù sao cũng là một sự kiện lớn, nàng không thể lên sân khấu với dáng vẻ uể oải được.
Mở mắt ra, Tô Chước nhận ra trên trán mình lạnh buốt, khắp đầu đều là mồ hôi lạnh.
Nhưng trong ánh sáng dịu dàng của đèn trường minh, đôi mắt nàng lại sáng ngời, tràn đầy vẻ bừng tỉnh đại ngộ.
“Quả nhiên là phải Linh Võ song tu…”
Quan niệm trong Thái Cổ Thù Tiên quyết tự thành một hệ thống riêng, có thể nói hoàn toàn không liên quan đến quan điểm chủ lưu của Huyền Mông giới.
Thông thường mà nói, nếu một võ tu có thiên phú tốt, dù đồng thời tu luyện linh mạch cũng chỉ mặc nhận mình sở hữu hai phần năng lực.
Nhưng Thái Cổ Thù Tiên quyết, dù là pháp môn tu luyện võ mạch, lại yêu cầu tu tiên giả phải đả thông linh mạch và võ mạch, dung hợp năng lực của Pháp Tu và Võ Tu.
Nói cách khác, trong tương lai khi nàng tu luyện, nếu hai môn công pháp không xung đột, thì khi nàng vận chuyển linh hải và võ mạch, có thể có được thuộc tính cộng dồn sức mạnh của Thái Cổ Thù Tiên quyết và Nhật Nguyệt Bạc Thực pháp .
Nếu làm được điều này, cảnh giới Võ Thánh nhất giai cao xa khó chạm tới trong truyền thuyết, cũng không phải không thể đạt được.
Tu luyện đến cực hạn, chính bản thân sẽ trở thành binh khí mạnh nhất.
Đao kiếm chỉ là ngoại vật, miễn thuận tay không trở thành gánh nặng là đủ, không cần phải theo đuổi thần binh.
Đối với những điều vừa lĩnh ngộ được, Tô Chước nửa tin nửa ngờ.
Nhưng nàng cũng không quá bận tâm.
Dù sao bây giờ cũng chưa thể tu luyện.
Trở lại giường, Tô Chước như một kẻ keo kiệt, kiểm tra ba viên Trường Sinh đan của mình, rồi búng nhẹ ngón tay, tắt đèn.
Lại lấy Nhật Nguyệt kiếm ra, trái ôm phải ấp, ôm cả đao và kiếm của mình cùng ngủ.
Nằm yên cả đêm, ngày mai lại tiếp tục cố gắng.
...
Ngày hôm sau, Tô Chước thành công dậy sớm, dùng tốc độ đặc công để sửa soạn chỉnh trang rồi ra khỏi cửa, đến Tụ Linh Phong tập hợp.
Trừ Tứ sư huynh đã giúp đỡ xong rồi rời tông môn, tiếp tục làm nhiệm vụ với lão Ngũ, lão Lục, lão Bát, thì những sư huynh khác đều đã có mặt.
Trời mới tờ mờ sáng, Thất sư huynh nửa tỉnh nửa mơ ngồi trên cây nhấm nháp linh quả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Bệnh nghề nghiệp của Nhị sư huynh khiến hắn vô thức kiểm tra y phục của các sư đệ sư muội, lúc ánh mắt lướt qua Tô Chước thì chợt nhớ ra gì đó: “Tiểu Cửu không đổi bộ khác à? Không phải trẻ con như muội thích mua váy sao?”
Ngoài ngày gia nhập sư môn đó ra, sau này dường như hắn chưa từng thấy tiểu sư muội mặc thứ gì khác ngoài trang phục võ giả.
Trên đại điển, tông môn yêu cầu đệ tử ngoại môn phải mặc y phục thống nhất, nhưng với đệ tử nội môn thì không có yêu cầu gì, rất nhiều nữ tử đều thích ăn diện thật đẹp.
Tô Chước cúi đầu nhìn một lượt: “Phải đổi à? Cứ vậy đi.”
Kiếp trước Tô Chước đã sống trong mạt thế mười mấy năm, c.h.ế.t trong bầy zombie lúc mới mười tám tuổi, chỉ có hai năm tự do, chưa từng để tâm đến chuyện ăn mặc.
Đến thế giới này, nàng cũng chẳng để tâm chuyện này lắm, y phục đệ tử nội môn của Vô Minh Thần Tông thiết kế gọn gàng vừa vặn, lễ phục thì quý giá kín đáo, võ phục thích hợp chiến đấu, mỗi ngày nàng chỉ cần mặc vào là xong, không cần suy nghĩ nhiều.
Nhị sư huynh nói: “Tiểu Cửu thích là được, đại điển xong sư huynh bảo người dẫn muội đi chọn vài bộ hợp ý.”
Hắn đã nuôi nhiều sư đệ như vậy, nhưng chưa từng nuôi sư muội, vài ngày trước, thấy các nữ đệ tử bỏ ra cả đống linh thạch đổi pháp y thì mới chợt nhớ ra có lẽ tiểu sư muội cũng thích.
Tô Chước nắm tay vươn vai một cái, chiếc vòng ngọc trong ống tay áo hẹp của nàng lộ ra, dưới ánh mặt trời trông rất đẹp mắt, bản thân nàng cũng hài lòng:
“Muội thấy bộ này ổn mà sư huynh, đánh nhau rất thuận tiện.”
Mặc váy là đặc quyền của dân văn nhã, giống như Phù Tu, Trận Pháp Tu hay Âm Tu, múa đao vung kiếm thực sự không hợp lắm.
Nghe sư huynh sư muội đối thoại, Ngu Hồng Vũ bỗng nhận ra bọn họ đúng là nuôi trẻ con quá cẩu thả rồi, đến mức còn bị người bình thường ăn mặc lôi thôi như lão Tứ chỉ trích, tính hiếu thắng cũng bốc lên:
“Ta sẽ sai người đưa đến, không mặc thì cứ để đấy.”
Nhìn tiểu sư muội cũng không giống như có ý muốn lựa chọn quần áo.
Thu Vũ Miên Miên
Tốt nhất cứ để quản sự chuyên nghiệp chọn đi.
“Đi thôi, đi thôi.”
Diêm Nguy Nhiên ngáp dài một cái, chưa tỉnh ngủ, còn tưởng mình đi nhầm chỗ, không ngờ các sư huynh lại có thể nghiêm túc nói về chuyện váy áo.
...
Quả nhiên đại điển Nhập Môn là một sự kiện lớn, rất nhiều đệ tử ngoại môn mặc y phục đồng nhất, khí thế còn hoành tráng hơn cả đại điển kiểm tra thiên phú của Thánh Địa Hi Hòa.
Tô Chước mang bộ dạng như “chưa trải sự đời”, mở to mắt nhìn lên bầu trời mênh mông, nàng thấy từng chiếc tiên chu khổng lồ treo lơ lửng trên không trung, mây mù bao quanh, khí thế kinh người, nhưng tất cả đều cẩn thận dừng lại trước cổng núi phía xa.
Rất nhiều tu tiên giả ngự kiếm bay đến.
Sau đó từng đợt tiếng thông báo thăng trầm và uy nghiêm vang lên.
“Phạn Thiên Môn đến chúc mừng...”
“Quy Âm Môn đến chúc mừng...”
“…”
“Thánh Địa Hi Hòa đến chúc mừng...”
Vậy mà Thánh Địa Hi Hòa lại đến làm khách.
Âm thanh này quả nhiên gây ra một trận ồn ào đè ép.
Trên quảng trường, không ít đệ tử lộ ra biểu cảm “chưa từng thấy bao giờ”.
Tiếng bàn tán xôn xao truyền đến khu vực đệ tử nội môn đang đứng ở phía trước.
“Vào thần tông hơn mười năm, đây là lần đầu tiên thấy Thánh Địa Hi Hòa cử người đến.”
“Nghe nói sau trận đại chiến ngàn năm trước, thần tông và thánh địa đã cắt đứt quan hệ.”
“Ngoại trừ lần trước Lạc Vực chủ đến thánh địa cướp một tiểu đồ đệ về.”
“Tô sư tỷ đỉnh như thế, chắc thánh địa hối hận c.h.ế.t rồi nhỉ?”
“Đương nhiên rồi, thánh chủ còn định dùng Đông Hoang Tam Thiên cảnh đổi sư tỷ về, tiếc là sư tỷ sáng suốt, không chịu nổi cảnh người tài không được trọng dụng.”
“Hóa ra có nguồn cơn thế này? Ta còn tưởng thánh địa nhìn nhầm người.”
“Nhưng lần đại điển kiểm tra thiên phú trước đó xuất hiện một nữ hài có thể nhìn thấy chín dãy văn tự trên Thông Thiên Bia, trực tiếp được phong làm thánh nữ luôn đấy.”
“Chuyện này ta cũng nghe nói rồi, nói mới thấy trùng hợp, thánh nữ đó cũng họ Tô…”