Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm

Chương 57: Đao Ý, Kiếm Ý cứ như hàng bán sỉ



 

Phong An Dương quay đầu, trông thấy vẻ mặt điềm tĩnh của Tô Chước.

Trong mắt nàng không có chút kiêu ngạo hay hiếu thắng nào, trái lại ẩn chứa một tia cảm xúc phức tạp khó đoán.

Phong An Dương hiểu rõ, Tô Chước lên tiếng không phải để tranh giành hào quang với hắn. Thứ duy nhất khiến hắn bất ngờ chính là nàng lại chủ động ứng chiến.

Từ sau khi bại dưới tay nàng, hắn đã nghiền ngẫm lại tất cả những trận đấu của nàng. Hắn nhận ra, Tô Chước không phải kẻ hiếu thắng. Dù đối thủ có khiêu khích đến mức nào, nàng vẫn luôn giữ thái độ hờ hững, ra tay dứt khoát nhưng không để cảm xúc chi phối.

Đại trưởng lão vẫn giữ gương mặt hòa nhã, hỏi: “Thánh nữ nghĩ sao?”

Tô Ly Ly khẽ cười: “Vậy thì hai vị cùng lên đi.”

Lời vừa nói ra, cả Đại trưởng lão cũng không ngờ tới, toàn bộ đại điện lập tức xôn xao.

Lời nói này của Tô Ly Ly có thể coi là ngông cuồng, dám một mình đối đầu với Phong An Dương và Tô Chước, chứng tỏ thực lực của Tô Ly Ly ít nhất phải vượt xa thánh tử Phổ Thánh Minh, hơn nữa còn vượt rất xa, nếu không chắc chắn nàng ta không thể tự tin như vậy.

Phong An Dương không bị chọc giận, nhưng sắc mặt lại trầm xuống: “Hà tất phải lấy nhiều h.i.ế.p ít? Để ta đấu với ngươi.”

Tô Chước nheo mắt, lập tức nhận ra đây chính là điều Tô Ly Ly mong muốn.

Tất nhiên thần tông sẽ không để hai đệ tử đứng đầu cùng hợp sức đánh với nàng ta. Một khi chỉ có thể cử một người ra trận, những kẻ kiêu ngạo như Phong An Dương gần như chắc chắn sẽ mắc bẫy khích tướng.

Huống chi, dù hắn có đánh bại Phổ Thánh Minh cũng đã tiêu hao một phần lớn sức lực.

Bề ngoài mà nói, chiến thắng Tô Ly Ly có vẻ không quá khó khăn, nhưng với tình trạng hiện tại của hắn thì chưa chắc.

Mà chắc chắn, nữ chính sẽ không bao giờ ra tay khi chưa có chuẩn bị.

Tô Chước còn chưa kịp lên tiếng, bỗng một giọng nói vang lên bên tai nàng: “Tô sư tỷ, để ta thử trước.”

Phong An Dương vừa nuốt mấy viên Hồi Linh đan, lúc này đang đứng trong sân nhìn nàng.

Tô Chước chợt hiểu ra - hóa ra sư đệ này cũng đã nhận thấy có điều không ổn.

Đánh đến cuối cùng, kiểu gì nàng cũng phải lên sân đấu. Cho nên, Phong An Dương định đi trước để thăm dò xem Tô Ly Ly rốt cuộc có chiêu thức gì mà lại tự tin như vậy.

Tô Chước không thể tỏ ra quá hiểu chuyện, chỉ có thể nhắc nhở ngắn gọn: “Dù Tô Ly Ly có là Hậu Thiên linh thể hay thiên tài kiếm đạo thì cũng có nhiều thủ đoạn đối chiến rất tà môn. Nếu có gì không ổn thì lập tức lui xuống, chỉ cần ra khỏi ranh giới thì nàng ta sẽ không làm gì được ngươi.”

Trăng tròn rồi cũng sẽ khuyết, cứng quá thì dễ gãy.

Phong An Dương chính là kẻ có quá nhiều gánh nặng trên vai, nếu không đã không đến mức trong nguyên tác sau khi bại dưới tay Tô Ly Ly, kiếm tâm bị tổn thương mà sa sút không gượng dậy nổi.

Hắn im lặng một lúc, ánh mắt phức tạp nhìn Tô Chước, dường như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi.

Ai tà môn hơn ai chứ?

Ít ra thì không có Kiếm Tu nào đột nhiên lĩnh ngộ được Đao Ý, mà lại lĩnh ngộ khi mới mười hai tuổi.

Phong An Dương cảm thấy dù Tô Ly Ly có lĩnh ngộ được Kiếm Ý cũng chẳng hề gì, vì bản thân hắn đã quá chai sạn.

Dù sao cũng chỉ là một trận đấu mà thôi.

Từ sau Đại Bỉ Tân Tú, hắn đã không còn là thiếu niên Phong An Dương chưa từng bại trận trong cùng thế hệ nữa. Ánh sáng biến mất, hóa ra cũng chẳng khác biệt là bao.

Phổ Thánh Minh lặng lẽ rời khỏi sân đấu, trước khi đi còn nhìn Phong An Dương bằng ánh mắt lạnh lẽo.

Hắn ta biết linh hải của Phong An Dương gần như đã cạn kiệt, e rằng chiến thắng Tô Ly Ly là điều không thể.

Nhưng dù vậy, hắn ta vẫn không cam lòng.

Tô Ly Ly sẽ giẫm lên hắn ta để nâng cao danh tiếng của nàng ta.

Nàng ta bước lên võ đài, lướt ngang qua Phổ Thánh Minh, trong lòng hiểu rõ - thời cơ mà nàng ta chờ đợi đã đến.

Thắng Phong An Dương và Tô Chước.

Chiến thắng Tô Chước không chỉ là tâm nguyện của nàng ta mà còn là cách để nàng ta tạo dựng danh tiếng trong thánh địa.

Một mình đánh bại hai thiên tài đứng đầu bảng xếp hạng Tân Tú của thần tông, chỉ cần danh hiệu này thôi cũng đủ để rất nhiều đệ tử trẻ tuổi quy phục nàng ta.

Thánh địa và thần tông đã tích oán từ lâu, rất hiếm khi có cơ hội hoàn toàn giẫm đạp đối phương như vậy.

Huống hồ, không lâu trước đây thánh địa vừa chịu thiệt vì vực chủ Vô Minh Thần Tông ghé thăm, khiến danh tiếng giảm sút nghiêm trọng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Đây chính là cơ hội của nàng ta.

Linh lưu cuộn trào, trường kiếm ra khỏi vỏ.

Tà váy của Tô Ly Ly khẽ lay động, nàng ta nhàn nhạt nói: “Ngươi ra chiêu trước đi.”

Mặc dù biết rõ đối phương đã là nỏ mạnh hết đà*, nhưng phong thái nhún nhường vẫn phải giữ.

*nỏ mạnh hết đà: hình dung lực lượng, thế lực vốn mạnh nhưng nay đã suy kiệt, không còn phát huy được như trước nữa.

Phong An Dương không chối từ. Hắn nuốt trọn viên Hồi Linh đan trong miệng, hít sâu hai hơi, chậm rãi nhắm mắt.

Hồi Linh đan có thể thúc đẩy khôi phục linh khí, nhưng vẫn cần chút thời gian. Vài hơi ngắn ngủi này chẳng đủ để hắn khôi phục hoàn toàn, nhưng dù sao cũng hơn là không có gì.

Hắn mở mắt, vung kiếm quét ngang.

Thủy linh khí nồng đậm như ngưng tụ thành thực thể, tỏa ra sắc xanh nhạt, bao phủ toàn bộ thân hình Tô Ly Ly khiến bóng dáng nàng ta gần như chìm hẳn. Ẩn trong lớp linh khí dày đặc ấy, từng tia lôi quang chớp lóe, mang theo hơi thở nguy hiểm.

Kiếm thế vừa thu hẹp vừa ngưng tụ, như bóng với hình bám sát lấy từng động tác của đối phương.

Hắn tung mình nhảy lên, tốc độ tuy chậm hơn trước chút ít nhưng kiếm chiêu vẫn sắc bén như đường kiếm khắc từ thước đo, không một chút dư thừa.

Sắc mặt Nhiếp Đức Hải khẽ động, trong mắt ẩn hiện ý cười - tiềm lực của tiểu đệ tử này đúng là ngoài dự đoán của ông ta.

Dưới áp lực linh khí cạn kiệt, hắn lại có thể lĩnh ngộ cách khống chế kiếm thế, đây không phải chuyện mà một tu tiên giả Tiên Thiên cảnh bình thường có thể làm được.

Nhiếp Đức Hải hiểu rất rõ, sự giác ngộ này không phải nhờ Kiếm Ý hỗ trợ, mà là kết quả của sự cố chấp khổ luyện của Phong An Dương, để rồi bùng nổ trong tình thế nguy cấp.

Thu Vũ Miên Miên

Còn về phần vị thánh nữ đối diện… được đà lấn tới! Trên chiến trường, chiến thuật này không có gì sai, nhưng xét về bản chất, lợi dụng kẽ hở để áp đảo đối phương như vậy chẳng có gì đáng khen cả.

Nhiếp Đức Hải càng mong chờ xem liệu đệ tử của mình có thể mang đến điều gì bất ngờ hơn nữa không.

Tô Chước chú ý đến ánh mắt của Nhiếp Đức Hải, trong lòng thầm thở phào.

Có Phong An Dương cứng cỏi đứng trước làm nền, chí ít cũng khiến Tô Ly Ly bớt phần chói lọi rồi chứ?

“Ầm!”

Tô Ly Ly vung kiếm, đón lấy kiếm chiêu của thiếu niên. Kiếm va vào nhau, thân kiếm chấn động phát ra một tiếng ngân vang trong trẻo.

Ngay khoảnh khắc ấy, chiêu thức của nàng ta bỗng thay đổi, nhanh chóng chuyển hướng, tiếp tục nghênh đón thế công của Phong An Dương!

“Ầm!”

Trong mắt mọi người, Tô Ly Ly chỉ có Tam linh căn, rõ ràng kém hơn Lôi Thuỷ song linh của Phong An Dương. Thế nhưng, bất ngờ thay, kiếm thế của nàng ta lại chẳng hề lép vế.

Trên gương mặt Tô Ly Ly thấp thoáng nụ cười nhàn nhạt - có Hồi Linh đan thì sao chứ? Hắn cũng cầm cự không được bao lâu.

Còn nàng ta đang ở trạng thái đỉnh phong.

“Kiếm Ý!”

“Mười hai tuổi, thánh nữ đã lĩnh ngộ Kiếm Ý?”

Đám đệ tử vây xem không khỏi tràn đầy kinh ngạc.

Nhưng trong số những người kinh ngạc ấy, không có lấy một ai thuộc Vô Minh Thần Tông.

Đệ tử nội môn của thần tông đã sớm nhìn thấu ý đồ của Tô Ly Ly - dùng mưu kế ép Phong An Dương ra trận chỉ để nâng cao danh tiếng của nàng ta. Nhìn cảnh tượng trước mắt, họ chỉ cau mày, gần như muốn đảo mắt khinh bỉ đến nơi.

Chỉ giỏi ức h.i.ế.p Phong sư đệ vì hắn quá ngay thẳng!

Kiếm Ý thì sao chứ?

Đúng là lợi hại thật, nhưng sau khi chứng kiến Đại Bỉ Tân Tú, bọn họ chỉ cảm thấy Kiếm Ý, Đao Ý cũng giống như hàng bán sỉ, trước lạ sau quen, trên thế giới này có nhiều thiên tài như vậy, dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên gặp.

Tô Ly Ly trông thấy ánh mắt bình thản của Phong An Dương thì trong lòng vô cùng ngạc nhiên.

Nàng ta dùng thần thức quét qua khu vực đệ tử Vô Minh Thần Tông đang đứng, thế nhưng chẳng phát hiện bất cứ phản ứng kinh hãi nào.

Lạ thật.

Nàng ta mới mười hai tuổi đã lĩnh ngộ Kiếm Ý, cho dù là ai nghe được tin này đều phải ngỡ ngàng. Nhưng các đệ tử thần tông lại chẳng hề tỏ ra ngạc nhiên, ngay cả vẻ ghen tị cũng không có.

 

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com