Tô Chước hoàn toàn hiểu rõ màn đấu khẩu trước trận đấu này.
Nếu như là Trúc Cơ Tạp linh căn bình thường, có thể sẽ thực sự bị đả kích, mất đi quyết tâm.
Nhưng Tô Chước không hề vội vàng hay tức giận: "Ồ, ngươi là Hậu Thiên cảnh à, hai năm sau ít nhất ta sẽ là Tiên Thiên cảnh, còn ngươi thì sao?"
Giọng điệu cứ như đang tán gẫu.
Mãn Tùng nghẹn lời, thực sự phát hoảng vì câu nói hoang đường của nàng.
Hắn ta vô thức nhìn về phía vị sư huynh nội môn chủ trì trận đấu bên ngoài sân, phát hiện ra vị sư huynh đó lại có dáng vẻ chẳng lấy gì làm lạ, giống như những lời của tiểu cô nương này chẳng có gì vô lý.
Hai năm, từ Trúc Cơ lên Tiên Thiên cảnh?
Tu tiên giả có Song linh căn hoặc Tam linh căn, có thể đạt đến Tiên Thiên cảnh trước năm hai mươi tuổi đã được coi là thiên tài, nếu không phải vì gia nhập vào Vô Minh Thần Tông, đã chứng kiến nhiều thiên tài khác, thì ở những tông môn kém hơn một bậc, Mãn Tùng cũng được xem như một người có thiên phú, còn trong các thế gia thông thường, trăm năm khó mà xuất hiện được một hậu bối như hắn ta.
Bảo nàng không ngông cuồng đúng là quá nể nang rồi!
Nàng đúng là rất ngông cuồng!
Một Trúc Cơ như Lạc Cửu Cửu mà lại có thể đánh bại một tu tiên giả Hậu Thiên cảnh chỉ dựa vào việc kéo dài thời gian, linh quyết được thi triển như thể không cần linh lực vậy, tiêu hao cực lớn, đối diện với một Hậu Thiên cảnh bát trọng như hắn ta mà vẫn còn tâm trạng nói linh tinh?
"Mãn sư huynh là Hậu Thiên cảnh bát trọng đấy! Cách Tiên Thiên cảnh không xa nữa rồi!"
"Lạc Cửu Cửu kiêu ngạo như vậy, không sợ bị đánh gãy lưng sao, hai năm sau đến Tiên Thiên cảnh?"
"Tiểu nha đầu này thực sự quá ngông cuồng tự đại."
"…"
"Đúng rồi, nếu Lạc Cửu Cửu thắng được Mãn sư huynh, chẳng phải sẽ được vào Bí Cảnh Thí Luyện sao?"
Trong sự chế giễu của các đệ tử lại mang theo một chút nghi ngờ cố gắng kìm nén nhưng không giấu nổi, đều nhìn nhau đầy hoang mang.
Bí Cảnh Thí Luyện là nơi mà thần tông lập ra để rèn luyện các đệ tử mới, bên trong đầy rẫy nguy hiểm nhưng cũng có không ít cơ duyên.
Sau khi trải qua Đại Bỉ Tân Tú và Bí Cảnh Thí Luyện, những đệ tử mới có tiền đồ về cơ bản đã được chọn lọc ra.
Khác với các đệ tử mới ở nội môn, trong số họ có một số đệ tử mới có thể đạt đến vị trí quan trọng nhất ở ngoại môn, nhưng không phải ai cũng có thể tham gia Bí Cảnh Thí Luyện. Dù sao, khi có đệ tử nội môn, nếu những người dưới Hậu Thiên cảnh đi vào cũng chỉ làm bia đỡ đạn.
Ở ngoại môn, trên Hậu Thiên cảnh có thể tiến vào Bí Cảnh Thí Luyện, mười hạng đầu của bảng đối quyết đệ tử mới ở ngoại môn chắc chắn sẽ có tư cách khám phá Bí Cảnh Thí Luyện, vì có thể đánh bại mười hạng đầu, dù là Trúc Cơ bát trọng hay cửu trọng thì thực lực cũng không yếu.
Hiện tại, đệ tử mới ngoại môn có chiến lực đứng đầu chính là Mãn Tùng.
Nhưng trước nay không ai nghĩ rằng, quy tắc này sẽ bị một tiểu đệ tử chỉ có tu vi Trúc Cơ tam trọng áp dụng.
Đây chẳng phải trò cười sao?
Ngay sau đó, bọn họ không thể không phát hiện rằng tư duy của mình đã rơi vào một cái bẫy kỳ lạ... tại sao bọn họ lại cảm thấy Lạc Cửu Cửu có thể thắng được Mãn Tùng?
Chỉ vì sự tự tin của nàng?
Một người lắc lắc đầu, cười lớn: "Ta đang nghĩ gì vậy, Mãn sư huynh nhất định sẽ thắng."
"Đúng, đúng vậy…"
Thu Vũ Miên Miên
"Ha ha…"
Nói nhiều cũng vô ích, bầu không khí trở nên trầm lặng, Nghê Truyền Vân thấy hai người trên sân đấu đã chuẩn bị xong thì lập tức tuyên bố trận đấu bắt đầu.
Cảm giác luyện linh quyết trên sân đấu và trong phòng luyện công không giống nhau, đặc biệt là trước đó Tô Chước đã luyện thành công rất nhiều linh quyết cơ bản, sau hai trận đấu trước càng trở nên thuần thục, dứt khoát thử nghiệm các cách kết hợp khác nhau.
Dây leo quấn người, tường đất chặn đường, sau khi tường đất bị kiếm c.h.é.m vỡ, gió lớn quét qua, cát bay đá lở.
"Ào ào..."
Mãn Tùng không thể nhìn rõ đường, chỉ có thể dựa vào thần thức để xác định vị trí, trong lòng càng lúc càng cảm thấy mơ hồ.
Một mặt, hắn ta cảm thấy trước khi đối đầu với Lạc Cửu Cửu bản thân thật sự đã suy nghĩ quá đơn giản, đối phương cực kỳ tà môn.
Mặt khác, tình huống căng thẳng hiện tại và lời nói của Lạc Cửu Cửu đã khiến thế giới quan của hắn ta d.a.o động, người ta nói giữa thiên tài và kẻ điên chỉ cách nhau một đường mỏng manh, nhỡ đâu Lạc Cửu Cửu thật sự là thiên tài thì sao?
Một kẻ ở Trúc Cơ có thể đánh bại Kỷ Ngộ ở Hậu Thiên cảnh, thật sự là một kỳ tài.
Biết đâu lại đánh bại hắn ta, vậy chẳng phải...
“Ngươi làm loạn đạo tâm của ta!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mãn Tùng giận dữ gào lên một tiếng, không dám suy nghĩ thêm nữa.
Quá đáng sợ!
Tô Chước ngơ ngác: "Ta làm gì đâu, ta chỉ là một kẻ cảnh giới Trúc Cơ thôi mà."
"Trúc Cơ mà lại như ngươi sao?"
Mãn Tùng khóc không ra nước mắt, đánh thì không trúng, mà kéo dài thì cũng không c.h.ế.t được đối phương, hóa ra hắn ta thật sự đã hiểu lầm Kỷ Ngộ, không phải là Kỷ Ngộ không đủ kiên cường, mà đây là sự nhục nhã mà bất cứ Hậu Thiên cảnh nào cũng khó mà chịu đựng nổi!
Hắn ta định thần lại, phát hiện ra đối phương không hề sợ kiếm thế nên dứt khoát không dùng kiếm nữa, linh quyết trên tay không dứt, trong khu vực đấu thỉnh thoảng xuất hiện những dòng linh khí màu vàng và xanh nhạt đan xen, vừa mới xuất hiện đã lập tức làm tiêu toan hoàn toàn vô số linh quyết cơ bản.
"Xoạt!"
Mãn Tùng biết, muốn giành chiến thắng, chỉ có thể dựa vào cường độ của linh quyết để điều chỉnh.
Nhưng tiếc là vẫn không thể đánh trúng đối phương, hắn ta nheo mắt, cố gắng khiến cho bản thân bình tĩnh lại, như đang suy tư, từng đường linh quyết tinh diệu chặn về phía đối phương…
Chết tiệt, lại trượt!
Biểu cảm của Tô Chước nghiêm túc hơn rất nhiều, linh hải vận hành theo công pháp, vừa giao tranh vừa hồi phục.
Dựa trên kinh nghiệm đã qua, nàng nhận ra công pháp tối cao của Vô Minh Thần Tông quả thực khác với những gì thánh địa đã dạy cho các đệ tử thế gia trước đây.
Công pháp tối cao không có phân cấp, nhưng chỉ cần từng tu luyện sẽ thấy sức mạnh của nó không phải là lời đồn, một khi nhập môn, lúc vận chuyển linh lực, dường như ánh sáng của nhật nguyệt lúc lặn đều sẽ trở thành trợ lực.
Nhược điểm duy nhất của nó là khó tu luyện, và ngoài Vô Minh Lão tổ ra thì không ai có thể tu luyện đến Dung Hồn cảnh, nếu nói về các khuyết điểm khác thì… hình như không có.
Nhưng mà, có lẽ vì bay giờ tu vi của nàng còn thấp nên Tô Chước tạm thời không cảm thấy việc tu luyện có nhiều khó khăn.
Ý niệm chợt chuyển, tâm trí của Tô Chước lại quay về với trận đấu, người ta thường nói “gió trợ lửa”… nếu nàng ném Hỏa linh lực và Phong linh lực ra cùng lúc...
Đúng lúc này, cùng với lời cảnh báo của thần thức, nàng nhận ra năm đạo linh kiếm màu vàng đỏ đang tích sức mạnh chờ thời phát động, chỉ trong chớp mắt chúng lao xuống c.h.é.m ngang qua không trung, gây ra d.a.o động linh khí mãnh liệt, linh áp của Hậu Thiên cảnh được bộc lộ ra trong đòn đánh mạnh mẽ này.
Có người thấp giọng hô: "Ngũ Quang Kim Qua Trảm!"
Các đệ tử quan sát trận đấu không rời tầm mắt, quên mất phải phản ứng.
Nhưng Mãn Tùng lại nhìn về phía Nghê Truyền Vân bên cạnh sân đấu.
Phát hiện vị sư huynh chủ trì đối quyết này lại không có ý định ra tay bảo vệ kẻ yếu.
Mãn Tùng hồi thần lại, chỉ thấy chiêu Ngũ Quang Kim Qua Trảm mà hắn ta liều lĩnh dốc toàn lực đang đuổi c.h.é.m theo thân pháp của nữ tử, trong khoảnh khắc tiếp theo, nàng đảo tay ấn về hướng linh kiếm đang đuổi đến, quả cầu lửa thô sơ cùng với tiếng gió mở rộng trong tay nàng, ngọn lửa vì sức gió mà lan rộng, dần dần lệch khỏi quy chuẩn mà Hỏa Cầu thuật nên có, hầu như che phủ một vùng trời đất...
"Ầm ầm!"
Quả cầu lửa rời khỏi tay va chạm với mũi kiếm rồi nổ tung, trong khu vực đấu bỗng dưng xuất hiện một đám lửa lớn, thậm chí có xu hướng lan ra ngoài trận pháp, nhưng bị trận pháp cách ly ngăn lại bên trong.
"Khụ, khụ, khụ…" Cơn gió thổi khói về phía hắn ta, Mãn Tùng vừa ho vừa co giật khóe miệng…
Tạp linh căn… linh lực lại nhiều như vậy sao?
Hắn ta đã không thể giấu được sự ghen tị.
Mãn Tùng giơ tay lên, sống dở c.h.ế.t dở nói: "Ta nhận thua."
Linh lực đã cạn kiệt.
Chưa kể đối phương vẫn còn dư sức, việc Lạc Cửu Cửu có thể chịu được linh áp của pháp quyết đối kháng cho thấy thể chất của nàng vốn dĩ không đơn giản.
Thần tông to lớn như vậy, có yêu nghiệt xuất hiện cũng là chuyện bình thường.
Chỉ là không may hắn ta lại đụng phải mà thôi.
Trong lòng Mãn Tùng nước mắt rơi đầy mặt… danh tiếng anh hùng một đời của hắn ta.
Tô Chước dừng tay, còn có chút chưa thỏa mãn, tiếc nuối nói: "Thôi được, linh quyết của ngươi thật sự rất mạnh."
Mãn Tùng: "…"
Nghê Truyền Vân không để lộ cảm xúc: "Lạc Cửu Cửu, thắng."
"Lạc Cửu Cửu thắng rồi?"
"Một kẻ Trúc Cơ đánh bại được Mãn sư huynh?"
Những đệ tử trẻ tuổi trố mắt, đột nhiên nhận ra câu "làm loạn đạo tâm của ta" mà Mãn Tùng hét lên là có ý gì.