Tiểu Sư Muội Nói Chuyện Thần Kinh Cũng Là Thần

Chương 322: Vậy thì biến nàng ấy thành ma tộc



Bạch Vi vừa trò chuyện hời hợt với Dịch Phong vừa âm thầm tìm kiếm cơ hội để thoát thân.  

“Thông minh thì có ích gì? Ma Tam phát điên lên thì ngay cả ma tộc hắn ta cũng dám giết. Khó khăn lắm mới bắt được một người, tất nhiên phải lăng trì cho hả giận.”  

Dịch Phong bất giác buột miệng: “Ai nói ngươi là người đầu tiên?”  

“Không phải người đầu tiên?”  

Vậy người kia là…

Bạch Vi đột ngột ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Dịch Phong, mọi động tác vùng vẫy cũng im bặt.  

Dịch Phong liếc mắt nhìn nàng ấy một cái nhưng không nói gì thêm.  

Trong lúc đó, sương mù bao phủ núi Phá Thiên cuối cùng cũng tan biến.  

Khương Trúc vừa chạy tới liền thấy mỗi mình Trương Đồng, vội vàng hỏi:  

“Bạch Vi đâu? Nàng ấy không đi cùng ngươi sao?”  

Sắc mặt Trương Đồng trở nên có chút khó coi:  

“Nàng ấy vừa còn ở ngay sau ta, nhưng ta chỉ quay đầu lại một chút đã không thấy đâu…”  

Nghe vậy, Tiêu Trường Phong lập tức lấy lệnh bài của tông môn ra cảm ứng, rồi nói với giọng nặng nề:  

“Không có phản ứng gì, nàng ấy không còn ở núi Phá Thiên.”  

Khương Trúc trầm giọng:  

“E rằng nàng ấy đã bị đưa tới Phong Thanh Tông rồi. Mau liên lạc với Vân Trung Kiếm Tôn.”  

Nghĩ đến lần trước Tô Thiên Tuyết cũng biến mất ngay trước mắt mọi người như vậy.  

Rốt cuộc Hạo Phú Quý muốn làm gì đây?

“Người ta cần đã mang về, giờ thì giao thứ ta muốn ra đây.”  

Dịch Phong ném mạnh Bạch Vi xuống trước mặt Ma Tam.  

Ma Tam nhìn hắn ta đầy ẩn ý, sau đó chỉ tay về một hướng:  

“Trận pháp ở bên kia, ngươi có thể tới đó để nâng cao tu vi bất cứ lúc nào.” 

Dịch Phong và Bạch Vi đồng loạt nhìn theo hướng chỉ tay.  

Ở đó quả nhiên có một trận pháp, dường như đã được bố trí từ trước, như thể mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch.  

Dịch Phong quay đầu nhìn Ma Tam đang xách Bạch Vi đi ra ngoài, sau đó lại nhìn trận pháp ở ngay trước mặt mình.  

Dù thế nào đi nữa, đây cũng là cơ hội cuối cùng để hắn ta bước vào trận pháp.  

Không chút do dự, Dịch Phong nhấc chân bước vào bên trong.  

Ở bên kia, Bạch Vi bị Ma Tam mang tới đại điện.  

Hắn ta dường như không hề lo lắng nàng ấy sẽ phản kháng, tự mình buông tay để chỉnh lại những sợi xích sắt ở giữa đại điện.  

Bạch Vi nhân cơ hội đứng dậy, lao ra khỏi đại điện. Nhưng vừa mới chạy ra ngoài, Ma Tứ ẩn nấp trong bóng tối đã hiện thân. 

Lòng Bạch Vi chấn động, trường kiếm giấu kín trong tay áo lập tức hiện ra, phóng thẳng về phía Ma Tứ.  

Ma Tứ nhếch môi cười lạnh, không né không tránh, chỉ khẽ nhấc tay phải lên, nhẹ nhàng bắt lấy và búng một cái.  

“Choang——”  

“Ầm——”  

Đồng tử của Bạch Vi co rút lại, chỉ thấy thanh kiếm từ mũi tới chuôi đều vỡ nát thành từng mảnh trước mắt nàng ấy.  

Bản mệnh kiếm tan tành khiến nàng ấy phun ra một ngụm m.á.u lớn, thân thể yếu ớt lại bị đánh bay trở về đại điện.  

Ma Tam chỉnh đốn xong xích sắt, chậm rãi bước tới trước mặt Bạch Vi, cúi xuống nhìn nàng ấy với nụ cười tàn nhẫn.  

“Đã tới Ma Tông của chúng ta, thì để chúng ta tiếp đãi ngươi thật chu đáo.”  

Hắn ta vung tay, những sợi xích sắt trong đại điện lập tức bay lên, quấn chặt lấy tay, chân và cổ của Bạch Vi, treo lơ lửng nàng ấy lên giữa không trung.  

Ma Tam tiến sát tới trước mặt nàng ấy, cẩn thận quan sát một lượt rồi lạnh giọng hỏi:  

“Thiên Bia có ở trên người ngươi không?”  

Bạch Vi dù đang giãy giụa dữ dội, phát ra tiếng xích va vào nhau lanh lảnh, nhưng nàng ấy hoàn toàn phớt lờ câu hỏi của hắn ta, chỉ nhếch môi cười lạnh:  

“Sẽ có một ngày, ma tộc các ngươi nhất định thất bại.”  

Ma Tứ đứng cạnh lập tức biến sắc, gầm lên:  

“Câm miệng! Ma tộc chúng ta không bao giờ thất bại…”  

Hắn ta còn chưa nói hết đã bị Ma Tam quát lớn ngắt lời:  

“Ma tộc thắng hay bại, không đến lượt một Linh tu như ngươi định đoạt!”  

Lúc này, một giọng nói vang lên từ ngoài đại điện:  

“Ma Tam đại nhân, người đã mang tới.”  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Bạch Vi nương theo hướng thanh âm truyền tới, đồng tử nàng ấy chợt mở to.

Vừa bước vào đại điện, Hạng Nhiên ngẩng đầu lên và lập tức chạm phải ánh mắt của Bạch Vi. Chưa đến một hơi nàng ta đã vội vã cúi đầu, chuyển hướng tầm nhìn đi nơi khác.  

Tầm mắt Ma Tam đảo qua hai người họ, nhếch môi cười giễu cợt:  

“Người quen gặp lại, sao không chào hỏi nhau một tiếng?”  

Hạng Nhiên cúi đầu thấp hơn, giọng nói lạnh nhạt:  

“Ma Tam đại nhân nói đùa rồi. Ta đã nhập ma, giờ là kẻ thù của nàng ấy.”  

Ma Tam khẽ cười lên tiếng:  

“Thế sao ngươi không nói cho bọn họ biết, mọi tin tức đề là ngươi cung cấp cho ta?”  

Ngón tay Hạng Nhiên âm thầm siết chặt lại, nàng ta im lặng không đáp lời.  

Bạch Vi ngơ ngác nhìn nàng ta, đôi môi mấp máy nhiều lần nhưng chẳng thể thốt ra lời. Cuối cùng, nàng ấy chỉ cố cựa quậy tay chân chút ít, khiến xích sắt phát ra những âm thanh chói tai. Tiếng động như kéo nàng ấy trở về từ nỗi bi thương nặng nề.  

Ma Tam nhìn hai người vẫn đang im lặng, sắc mặt lạnh dần:  

“Hạng Nhiên, chẳng phải ngươi nói ngươi căm hận Linh tu sao? Giờ cơ hội trả thù đến rồi.”  

“Kẻ trước mặt ngươi chính là Linh tu thiên tài nhất. Ta cho phép ngươi phế bỏ nàng ấy.”  

Hạng Nhiên nghe xong lời này thì tim đập thình thịch, cả người đứng bất động tại chỗ.  

Ma Tam: “Ngươi không muốn sao?”

Hạng Nhiên lập tức quỳ sụp xuống đất, gấp gáp thưa:  

“Ma Tam đại nhân xin suy xét, nếu trên người nàng ấy có Thiên Bia, phế bỏ nàng ấy sẽ làm lỡ đại sự…”  

Ma Tam lạnh lùng ném một con d.a.o găm đến trước mặt, cắt ngang lời nàng ấy:  

“Dù trên người nàng ấy có Thiên Bia ta cũng chấp nhận. Ta muốn ngươi ngay lập tức phế bỏ nàng ấy.”  

Thu Vũ Miên Miên

Hạng Nhiên quỳ trên mặt đất, mắt nhắm nghiền lại.  

Ma Tứ đứng bên cạnh nhìn nàng ấy với ánh mắt khát máu, ánh mắt ngày càng như thể đang nhìn một cỗ thi thể.  

Người này thật sự không chung thành sao?

Ánh mắt Ma Tam dần chuyển sang một tia chế nhạo: “Ngươi cho rằng tình nguyện để bị đoạt xá là có thể chống lại mệnh lệnh của ta sao?” 

“Nếu ngươi không trung thành, dù có là Ma Vương cũng không bảo vệ nổi ngươi. Ngươi vẫn chưa nhận ra tình cảnh của mình sao?”  

“Đa tạ Ma Tam đại nhân chỉ dạy, Hạng Nhiên đã hiểu.”  

Hạng Nhiên đột ngột đứng bật dậy, cầm lấy con d.a.o găm trên đất và bước từng tiến về phía trước.  

Ánh sáng trong đại điện đặc biệt mờ ảo, Bạch Vi cúi đầu, bóng tối che khuất nửa gương mặt của nàng ấy, theo lý mà nói nếu như nàng ấy không ngẩng đầu lên thì Hạng Nhiên sẽ không có cách nào nhìn rõ được khuôn mặt nàng ấy.

Nhưng trong ánh mắt của Hạng Nhiên, khuôn mặt Bạch Vi dần hiện lên rõ nét, rõ đến mức nàng ta có thể nhìn thấy từng biểu cảm của đối phương.  

“Chi bằng đi theo ta? Nhà họ Diệp đối xử với ngươi chẳng ra gì, ngươi cũng đừng liều mạng vì họ nữa.”  

Câu nói đột ngột vang lên bên tai khiến bước chân Hạng Nhiên khựng lại trong giây lát, nàng ta ngẩng đầu, chỉ thấy Bạch Vi vẫn duy trì tư thế cũ.  

Hạng Nhiên tiếp tục bước tới, ánh mắt chăm chú nhìn nàng ấy, như muốn tìm kiếm điều gì. 

Nàng ta như mong muốn thấy Bạch Vi giơ tay vỗ vỗ vào mình, rồi mỉm cười hỏi: “Đồ của ngươi đều mang theo hết rồi, có chạy không?”

“Chạy.”

Hạng Nhiên nhớ mình đã trả lời như vậy.

Hình ảnh trong ký ức dần dần vỡ vụn.

Lúc này, nàng ta đã đứng ngay trước mặt Bạch Vi, con d.a.o trong tay nhuốm đầy máu. Đôi bàn tay đẫm m.á.u của nàng ta khẽ run rẩy.  

Bạch Vi lạnh lùng nhìn nàng ta, không nói một lời.  

“Ta bảo ngươi phế bỏ nàng ấy, không ngờ ngươi lại xuống tay ngay cả linh căn và linh hải. Đúng là chỉ có Linh tu mới hiểu rõ Linh tu. Ngươi còn hiểu rõ hơn cả ta đấy!”  

Ma Tam cười lớn đi tới, chế nhạo:  

“Nhưng ta nghe nói Linh tu mất đi linh căn và linh hải thì không thể chữa lành được. Nàng ấy bị thương nặng thế này, ngươi có phải cố ý muốn nàng ấy c.h.ế.t không? Nàng ấy c.h.ế.t thì chúng ta chẳng còn con tin nào nữa.”  

Hạng Nhiên cố kìm nén cơn run rẩy, buông con d.a.o xuống, cúi đầu không dám nhìn ai nữa:  

“Ma Tam đại nhân hiểu lầm, ta chỉ phế đi một nửa linh căn của nàng ấy. Phần linh căn còn lại sẽ giữ cho nàng ấy sống.”  

Ma Tam nheo mắt lại:  

“Còn một nửa linh căn? Đám Linh tu này lắm mánh khóe, ngươi muốn làm thì làm cho triệt để. Thế này đi, để đề phòng nàng ấy phản kháng, mỗi ngày ngươi cắt đi một mẩu linh căn của nàng ấy, đặt ở đại điện. Hoặc là... đặt cùng với cái xác kia cũng được.”  

Hạng Nhiên siết c.h.ặ.t t.a.y thành quyền, khuôn mặt tái nhợt:  

“Nếu không còn linh căn, nàng ấy sẽ thật sự chết. Ma Vương đại nhân còn cần nàng ấy…”  

“Vậy thì biến nàng ấy thành ma tộc là được rồi.”  

Ma Tam cười một cách đầy kì dị:  

“Làm vậy thì dù không còn linh căn cũng sẽ không chết. Ngươi thấy thế nào?”