Tiểu Sư Muội Nói Chuyện Thần Kinh Cũng Là Thần

Chương 370: “Nếu ngươi biết ta là ai, ngươi sẽ không nghĩ như vậy.”



 

Khi bầu không khí trong hang động đang vô cùng ngột ngạt, bỗng có tiếng động từ cửa ra vào truyền đến, hai tên Ma tộc làm nhiệm vụ canh giữ đã ngất xỉu trên mặt đất.

Trình Xung bước vào hang động, ra hiệu cho những đứa trẻ giữ im lặng, thấy chúng đều ngoan ngoãn che miệng, hắn ta mới dùng ma khí hòa tan xích sắt.

Những sợi xích đen bóng lần lượt rơi xuống đất, chất thành đống.

Nghệ Phong Dao rơi xuống đất, cổ tay bị cọ xát đến mức chảy cả máu.

Trình Xung nắm lấy hắn ta và định kéo ra ngoài, nhưng chưa đi được hai bước thì cảm nhận được người phía sau đã thoát khỏi sự ràng buộc.

Trình Xung nhìn chằm chằm vào hắn ta, giọng nói trầm xuống: “Ta không phải muốn cứu ngươi, mà là để trả ơn.”

“Ta không thể đi.” Nghệ Phong Dao nói.

Dù vì những đứa trẻ này hay vì mấy người Trúc Tử, hắn ta cũng không thể rời đi.

Nếu Ma Tam không nắm giữ một người có Thiên Bia, có lẽ hắn ta sẽ điên cuồng tấn công bọn Trúc Tử.

Trình Xung lại cho rằng hắn ta chỉ đang lo lắng cho những đứa trẻ trong hang.

Đối với họ đây thực sự là một vấn đề khó khăn.

Chỉ cần thả Nghệ Phong Dao là đã đủ nguy hiểm rồi, nếu còn thả mấy đứa trẻ này, thì chẳng khác gì tự sát.

“Chúng rất đáng yêu, nhưng…”

Trình Xung biết nếu dẫn theo mấy đứa trẻ này, những huynh đệ phía sau hắn ta sẽ chết.

“Ngươi không cần phải dẫn chúng theo, ngươi cũng không thể dẫn chúng theo, trong cơ thể chúng có ma khí của Ma Tam.”

Nghệ Phong Dao cúi đầu nhìn mấy đứa trẻ đang chăm chú nhìn họ, trong mắt chúng tràn đầy khao khát sống.

“Nếu ngươi thật sự muốn trả ơn, hãy giúp ta tìm chút đồ ăn, chúng vẫn chưa tích cốc.”

Trình Xung cố gắng thuyết phục hắn ta, gằn từng tiếng nói: “Chàng trai trẻ, một số hy sinh là cần thiết, ta hy vọng ngươi hiểu.”

Nghệ Phong Dao chỉ nhìn hắn ta mỉm cười: “Đa tạ.”

“Lão đại, có người đang đến đây.” Liễu Đình Hiên đứng canh gác kịp thời nhắc nhở.

Trình Xung thấy không thuyết phục được, thì quay người rời đi.

“Lão đại, không phải là cứu hắn sao?” Liễu Đình Hiên và những huynh đệ khác không có nhiều phản đối về chuyện này.

Ai bảo họ đã nợ một ân tình lớn của Niệm Nhất, ân tình liên quan đến mạng sống của hơn hai mươi người.

Điều quan trọng nhất là sau khi họ trở về lần này, họ có một linh cảm rằng ma tu sẽ không bao giờ trở lại cuộc sống bị ép làm địa lôi di động nữa, tất nhiên cũng có thể sẽ không bao giờ trở lại thành Linh tu.

Vì vậy nếu họ c.h.ế.t vì chuyện này, thì coi như đã trả ơn. Nếu không chết, thì trong tương lai gặp lại trên chiến trường, cả hai bên cũng sẽ không khó xử.

“Hắn không muốn đi, mấy đứa trẻ đó đã giữ chân hắn lại.”

Ánh mắt Trình Xung trầm xuống: “Dẫn theo các huynh đệ đi tìm chút đồ ăn ở sơn mạch Cửu Long cho bọn họ, đồng thời tìm kiếm Linh tu, ân tình dù sao cũng phải trả, đổi cách cũng được.”

“Được.”

Sau khi nhóm Trình Xung rời đi, bên ngoài hang động nhanh chóng không còn tiếng động.

Nghệ Phong Dao đưa tay xoa đầu đám trẻ, nhẹ nhàng nói: “Thúc thúc vừa rồi đi tìm đồ ăn cho mấy đứa, mấy đứa đừng nói với người khác, được không?”

Chúng gật đầu như gà mổ thóc.

Không lâu sau, một bóng đen xuất hiện ở cửa động.

Ma Tam nâng chân vượt qua hai Ma tộc nằm bất động, trên mặt treo một nụ cười quá mức rực rỡ, rất hài lòng với cảnh tượng trước mắt.

Có lẽ vì vẻ ngoài của hắn ta quá mức đáng sợ, nên đám trẻ con vừa nhìn thấy hắn ta lập tức lùi về sâu trong động, rúc lại một chỗ với nhau.

Ma Tam liếc nhìn người trong góc tối: “Có vẻ như ngươi rất thích đồng bạn của mình.”

Nghệ Phong Dao: “Ngươi không cho chúng nó thức ăn, chúng sẽ nhanh chóng không kiềm chế nổi ta thôi.”

“Ngươi không phải đang nghĩ cách sao? Ngươi sẽ không để chúng c.h.ế.t đâu.”

Ma Tam đưa tay hút những chiếc xích trên mặt đất lên, cầm trong tay và suy nghĩ kỹ lưỡng: “Nhân tu các ngươi đôi khi thật kỳ diệu, rõ ràng đã là kẻ thù không đội trời chung, vậy mà vẫn có ma tu muốn giúp Linh tu.”

Hắn ta tùy tiện nắm một luồng ma khí, luồng ma khí thay thế cho sợi xích, một lần nữa trói Nghệ Phong Dao lại.

“Ngươi nghĩ nếu đám Linh tu biết ngươi ở đây, chúng có đến cứu ngươi không?”

“Nói thật, chỉ bắt được một mình ngươi ta luôn cảm thấy không yên tâm, chi bằng bắt thêm vài người nữa, ngươi thấy sao?”

Nghệ Phong Dao không nói gì.

Ánh mắt Ma Tam âm u trong giây lát, rồi quay người rời đi.

Phía trước phong ấn, dưới lòng đất, Hạng Nhiên đi đến bên Ma Phi đang ngồi khoanh chân.

Thông đạo được trải bằng quỷ thạch cực phẩm rực rỡ và đẹp đẽ, là nguồn sáng duy nhất trong bóng tối, chỉ là trên đó chảy đầy ma khí dày đặc, khiến ánh sáng trở nên mờ nhạt đi nhiều.

“Ma Tam bảo ta đến giúp ngươi.” Hạng Nhiên nói.

Ma Phi mở mắt, trong ánh mắt thoáng hiện một tia sát khí: “Ta rất tò mò, tại sao ngươi có thể nuốt chửng Ma Âm?”

Ma Âm, là kẻ am hiểu đoạt xá nhất, lại bị nuốt ngược.

Đây là tính toán sai lầm nhất của hắn.

Lẽ ra mọi thứ phải diễn ra thuận lợi.

Hạng Nhiên không đáp.

Nhưng Ma Phi không có dấu hiệu tức giận, cùng là ma hồn cực hạn thì hắn ta cũng không thể tùy tiện nổi giận, chỉ đơn giản sửa lại: “Ma tu các ngươi cũng cần ma khí, ngươi không phải đang giúp Ma tộc chúng ta, mà là giúp chính bản thân các ngươi.”

Dù Hạng Nhiên luôn dẫn dắt ma tu chống lại Ma tộc, nhưng ngay cả nàng ta cũng không thể không thừa nhận, bất kể là ma tu hay Ma tộc đều không thể thiếu ma khí.

Vì vậy Ma Phi rất thẳng thắn nói ra.

“Ngươi chỉ cần dùng ma hồn cảm ứng Địa Sát Ma Thạch, và kéo nó về phía thông đạo này là đủ.”

Địa Sát Ma Thạch?

Hạng Nhiên thẳng thắn hỏi ra nghi vấn của mình: “Thông đạo này có thể để Địa Sát Ma Thạch vượt qua phong ấn trực tiếp đến Tu Tiên giới sao?”

Ma Phi: “Còn một tháng nữa.”

Hạng Nhiên nhìn chằm chằm vào thông đạo trước mặt, đồng tử co lại, trong lòng lại bị kiệt tác của Ma Tam làm cho chấn động vài phần, đồng thời trong lòng tính toán kỹ lưỡng.

Chỉ cần đợi thêm một tháng, Địa Sát Ma Thạch có thể đến Tu Tiên giới.

Đến lúc đó, toàn bộ Tu Tiên giới sẽ không chỉ có mỗi linh lực.

Sơn mạch Cửu Long— 

Khương Trúc đã hoàn toàn hồi phục, đúng như trưởng lão Thông Trần đã nói, không để lại một vết sẹo nào.

Thu Vũ Miên Miên

Những ngày này nàng không phải theo Huyền Tịch và Tiêu Trường Phong tỷ thí, thì cũng là đi tuần tra sơn mạch Cửu Long, tiện thể rèn luyện tìm kiếm cơ hội đột phá Hóa Thần, hoặc là đang tính toán làm thế nào để chẻ sơn mạch Cửu Long ra.

“Dù sắp đột phá Hóa Thần, nhưng vẫn cảm thấy còn xa lắm mới ngộ được Thiên Bia.”

Hay đùa giỡn như một con khỉ khổng lồ như Trương Đồng cũng hiếm khi có lúc lo lắng như vậy.

“Nghe nói Thiên Bia rất khó ngộ, chúng ta có thể thành công không?”

Nếu không thành công, Ma tộc phá phong ấn thì sao.

Họ chẳng phải sẽ trở thành tội nhân sao.

Khương Trúc nghiêng đầu hỏi: “Chẳng lẽ trong tông môn chúng ta không ai từng ngộ được Thiên Bia sao? Không để lại một chút kinh nghiệm nào sao?”

Giống như thang Vãng Sinh tuy chỉ nói là khảo nghiệm tâm tính, nhưng luôn có một hướng đi, còn Thiên Bia… hoàn toàn không có chút manh mối nào.

Mục Trì nhún vai: “Có đấy, họ đều phi thăng rồi, đều ở trên Thiên Bia nhìn đám ngu ngốc chúng ta đấy.”

Khương Trúc: “…”

Ok, tính toán sai rồi.

“Thiên tài như chúng ta sao có thể không ngộ được, trừ khi là Thiên Bia không biết nhìn hàng!” Khương Trúc sờ cằm, nói một cách không biết ngượng.

Nguyên Anh đỉnh phong hai mươi tuổi mà.

Còn chưa đủ xuất chúng sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Tiểu thuyết cũng không dám viết như vậy có được hay không?

Câu nói của Khương Trúc quả thật chạm đến tâm tư của Mục Trì.

Chỉ thấy hắn ngẩng cao đầu, tự tin nói: “Đương nhiên, nếu ngay cả tiểu gia ta cũng không thể ngộ, thì người khác càng không có cơ hội.”

“Nói đúng! Những người khác còn kém chúng ta một đoạn lớn, làm sao chúng ta có thể không làm được.”

Trương Đồng xua tan những suy nghĩ lộn xộn trong đầu: “Khi nào đột phá Hóa Thần, ta sẽ xem thử cái Thiên Bia này có gì đặc biệt.”

Vinh Mặc Hi đứng bên cạnh cười theo, Huyền Tịch, Thiền Tâm và Tiêu Trường Phong thì đứng bên cạnh nhìn mấy người tự quyết định.

Hơn hai mươi tuổi là độ tuổi đầy nhiệt huyết, huống chi nhóm thiếu niên này quả thật có tài năng xuất chúng.

Tất nhiên họ không tin rằng trên đời này có một cây một cỏ nào không cảm động vì họ.

Một đám đông vừa cười vừa đi về.

Trên đường đi Tiêu Trường Phong bỗng dừng lại, ánh mắt trầm xuống, thanh kiếm bên hông lập tức bay ra.

Trường kiếm cắt ngang bầu trời, kiếm khí c.h.é.m đứt các loại hoa cỏ xung quanh.

“Choang—”

Trước đầu mũi kiếm, mũi kiếm đột nhiên dừng lại, thanh kiếm bị cưỡng ép dừng lại khiến thanh kiếm xoay tròn phát ra tiếng kêu chói tai.

“Trình Xung đại ca?”

Thấy người quen, Tiêu Trường Phong vung tay thu kiếm lại.

Khương Trúc tiến lên một bước, nhưng không tiến lại gần quá: “Các ngươi tự ý đến đây không sợ Ma Tam gây khó dễ sao?”

Nếu để Ma Tam biết, chắc chắn sẽ khiến họ tự bạo.

Trình Xung lắc đầu nói: “Không sao, ta đã dẫn họ quy phục Hạng Nhiên, Ma Tam có vẻ hơi sợ ngài ấy, sau này Ma Tam chắc chắn sẽ không để ma tu tự bạo nữa.”

Hạng Nhiên...

Khương Trúc nhắc lại hai chữ trong miệng.

“Ma Tam sợ Hạng Nhiên?” Trương Đồng có chút ngạc nhiên: “Nàng ta đã làm gì mà khiến Ma Tam sợ nàng ta như vậy?”

Trình Xung: “Ta không biết.”

Lúc họ trở về mới phát hiện ra rằng chỉ cần là ma tu được Hạng Nhiên bảo vệ, Ma Tam đều không dám tùy tiện động vào.

Trong tình huống này, họ chỉ có thể lựa chọn quy phục.

Trình Xung bỏ qua chủ đề này, đi thẳng vào vấn đề: “Ta đến đây là muốn báo cho các ngươi, Nghệ Phong Dao đã bị Ma Tam bắt, nhốt trong một cái động, ban đầu ta định đưa hắn đi, nhưng Ma Tam đã dùng một đám trẻ làm con tin, hắn không chịu đi với ta.”

Huyền Tịch và Thiền Tâm đồng thời ngây người kêu lên: “Nghệ Phong Dao? Sao hắn lại bị bắt?”

Thấy trên mặt hai người có chút lo lắng, Trình Xung lại nói: “Có lẽ hắn có Thiên Bia trên người, tạm thời không có nguy hiểm đến tính mạng.”

Huyền Tịch và Thiền Tâm lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù họ không ở Tu Tiên giới, nhưng cũng nghe qua một chút về những chuyện trước đây, thêm vào đó có Tiểu Linh Thông, thông tin quả thật công khai và minh bạch.

Họ luôn nghĩ rằng hắn ta đã trốn thoát.

Kết quả lại bị Ma Tam bắt đi.

Nhưng Ma Tam không biết chuyện Bạch Tử Mục, nên hắn ta thật sự không dám g.i.ế.c Nghệ Phong Dao.

Tiêu Trường Phong bình tĩnh nói: “Ngươi đến báo tin cho chúng ta, Ma Tam chắc chắn sẽ biết.”

Vinh Mặc Hi mím môi nói: “Dù Ma Tam có biết, chúng ta cũng phải đi cứu hắn ta, nếu hắn ta thật sự có Thiên Bia thì sao, hơn nữa chắc chắn bản thân hắn ta đã xảy ra chuyện…”

Nàng ấy thật sự vẫn không tin Nghệ Phong Dao sẽ phản bội.

Ít nhất lần cuối cùng nàng ấy gặp hắn ta, vẫn có thể nhìn thấy vài phần bóng dáng trước đây từ hắn ta.

Chỉ là trầm ổn hơn một chút.

Huyền Tịch lập tức đáp: “Đương nhiên, người khẳng định phải cứu, chúng ta phải lên kế hoạch một chút mới tốt.”

Mấy người Khương Trúc và Tiêu Trường Phong âm thầm liếc mắt nhìn nhau.

Ba người Vinh Mặc Hi, Huyền Tịch, Thiện Tâm cũng không biết chuyện của Bạch Tử Mục, cho nên lúc này bọn họ vừa lo lắng Thiên Bia, lại lo lắng cho Nghệ Phong Dao.

Lo lắng đến mức không biết phải làm sao.

Trong lòng Khương Trúc chợt lóe lên một ý nghĩ.

Có lẽ đây là một cơ hội tốt để tấn công vào sơn mạch Cửu Long.

“Phải cứu người, đi, chúng ta trở về tìm mấy tông chủ bàn bạc kế hoạch.”

Một nhóm người như một cơn gió, vội vàng chạy đi mất.

Trình Xung nhìn theo bóng lưng của họ, giống như trước đây trong đại bí cảnh Cửu Trọng, nhìn họ cùng nhau vượt qua gian nan.

Hắn ta đứng tại chỗ thì thầm: “Đây cũng coi như đền đáp ân tình rồi.”

“Lão đại, chúng ta chỉ tìm thấy những loại quả và linh thực này, loại rễ cỏ này ta từng ăn, tuy vị không ngon, nhưng có thể no bụng.”

Liễu Đình Hiên cùng những huynh đệ khác ôm một đống đồ xuất hiện phía sau hắn ta.

Âm thanh kéo suy nghĩ của Trình Xung từ hồi ức về lại trên người đám trẻ kia.

“Đều mang về hết đi.”

Nói xong, một nhóm người lập tức biến mất trong rừng cây.

Dưới bầu trời đầy sao, hai tiếng gầm rú chói tai, khát m.á.u của thú dữ đã phá vỡ sự tĩnh lặng.

Góc áo màu xám lướt qua từng lớp cây cỏ, xuyên qua giữa những cây cổ thụ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Minh Huệ căng cứng, tốc độ Trúc Cơ kỳ của cậu bé không hề chậm chạp, nhưng hai con linh thú phía sau cậu bé truy đuổi không tha, thêm vào đó cánh tay của cậu bé đã bị thương, mùi m.á.u tanh thật lâu vẫn không tiêu tan.

Chạy đến một khu vực cây cối tương đối rậm rạp, cậu bé đạp mạnh xuống đất, cả người bật nhảy lên cây.

Chờ khi những con linh thú lao tới tung đổ cây cối, cậu bé lại nhảy sang một cái cây khác, cứ thế lặp đi lặp lại.

Ánh trăng đêm nay không được sáng cho lắm, mây đen khá dày, có vẻ trời sắp mưa.

Sau lại một lần nhảy nữa, hai con linh thú hoàn toàn phát điên, hung hăng lao về cái cây mà cậu bé đang đứng.

Trong lúc trốn chạy, Minh Huệ lại tình cờ phát hiện ra đằng sau cây có một người đứng đó, nhưng lúc này cậu bé đã rời xa cái cây đó rồi, chỉ có thể lo lắng mà la lên:

“Cẩn thận!”

Tịch Họa vừa nhổ một loại linh dược khỏi mặt đất, chưa kịp đứng dậy, mặt đất rung chuyển, sau đó thấy hai con linh thú cao hơn cả nó lao tới.

“Có linh thú, mau tránh ra!”

Minh Huệ vội vàng chạy lại, nhưng ở nơi cách cậu bé ba bước chân, cậu bé thấy người đó vẫy tay, một tia sét bất ngờ đánh xuống làm cho hai con linh thú lọt xuống khe nứt trên mặt đất.

Minh Huệ đột nhiên dừng lại: “Đây là chiêu thức gì vậy? Sao lại lợi hại hơn cả công pháp của tông môn chúng ta!”

Cậu bé trước mặt dường như chưa đến mười tuổi, lại không có bất kỳ d.a.o động linh lực nào trên người, nhưng… đây chắc chắn không phải sự tình cờ?

Sự tình cờ nào có thể g.i.ế.c c.h.ế.t hai con linh thú chứ?

Tịch Họa không quay lại, như thể cố tình tránh né điều gì đó, giọng điệu đầy hàm ý nói: “Lợi hại? Nếu biết ta là ai thì ngươi sẽ không nghĩ như vậy.”

Minh Huệ không để ý đến lời của nó, chỉ cho là một đứa trẻ thích đùa giỡn, chạy đến trước mặt cậu bé làm khoa tay múa chân.

“À đúng rồi, ta đang tìm hai vị nữ tu, cao khoảng như vậy, một người trong số họ đeo một chiếc trâm hoa băng…”

Cậu bé đột nhiên chạy đến trước mặt, Tịch Họa chưa kịp lấy miếng vải để băng bó ra thì đã bị chặn đứng.

Minh Huệ cúi đầu, nhìn thấy vết thương trên lòng bàn tay cậu bé, m.á.u đỏ tươi từ lòng bàn tay tràn ra.

Lại quay sang nhìn một lượt, trên người hai con linh thú sắp c.h.ế.t đều dính đầy vết máu.

“Ngươi…”

Lời của Minh Huệ chưa kịp nói ra, con linh thú phía sau đột nhiên nổ tung, lực bùng nổ khủng khiếp khiến Minh Huệ, cùng với Tịch Họa bị cuốn bay lên.

Hai người rơi xuống một sườn đồi, lại lăn xuống sườn đồi, cho đến khi va vào cây mới dừng lại.

Những bụi gai trên sườn đồi cứa hai người khiến toàn thân họ đầy máu, cơn đau làm cho họ không nhịn được phát ra tiếng rên đau đớn.

Lúc này trời đã bắt đầu mưa phùn, nhưng xung quanh lại bùng lên ngọn lửa không rõ nguyên nhân.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com