Trong lòng Nguyễn Xuân Lai dâng lên một nỗi sợ hãi, hắn ta cố gắng hết sức để rời ánh mắt đi, nhưng nhận ra đôi mắt mình không thể kiểm soát, nỗi sợ hãi với cái c.h.ế.t khiến linh lực quanh người hắn ta không ngừng cuộn trào.
“Đúng đúng đúng, chính hắn ta, hút hắn ta, biến hắn ta thành tượng đá.”
“Ngươi là tuyệt nhất, cố lên, một hai ba, hút…! Một hai ba, ta hút…!”
Huyền Tịch và Thiền Tâm bên cạnh không hề hay biết nhìn đám người điên cuồng bên cạnh, biểu cảm rất phức tạp.
Nhìn Nguyễn Xuân Lai đã tức giận đến mức gần như tự bùng nổ, lão đầu nghiến răng nghiến lợi hét lên: “... Các người có thể đừng chơi nữa được không!”
Nếu còn chơi nữa hắn ta thật sự sẽ tự hủy thì sao?
“Á á á——!” Nguyễn Xuân Lai đột nhiên phát ra một tiếng thét thảm, linh lực tụ tập lại hoàn toàn tan vỡ.
Giữa tất cả những tiếng gào thét, một bức tượng đá lộng lẫy từ trên không rơi xuống.
Sau khi hút xong tuổi thọ của một người Hóa Thần đỉnh phong, viên ngọc lại tiếp tục hút lấy tuyết linh chưa được hấp thụ hết.
Chưa đầy nửa khắc, sức mạnh của tuyết linh đã bị hút sạch sẽ.
Hàn khí trong đại điện cũng giảm đi nhiều.
Khương Trúc bắt lấy viên ngọc rơi xuống, bên trong có một đôi mắt màu xanh, rất đẹp, chỉ có điều vẫn giống như mẫu vật không thể xoay chuyển.
Kể từ khi Nữ Thọ chết, chúng đã trở thành những vật c.h.ế.t như linh khí.
Dưới ánh nhìn của Khương Trúc, đôi mắt này lại từ từ khép lại.
Khương Trúc lẩm bẩm: “Ăn no rồi thì phải tiêu hóa?”
“Bây giờ nó thuộc về linh khí sinh ra từ thiên địa, tự nhiên cần thiết, nếu không đoán sai, đây là lần đầu tiên ngươi sử dụng, nên nó mới hút nhiều sức mạnh như vậy để tự kích hoạt.” Ánh mắt lão đầu u ám nhìn về người phía trước: “Nhưng các người đã làm thế nào để có được mắt của Nữ Thọ?”
“Ngươi cũng biết Nữ Thọ?” Khương Trúc ngạc nhiên, đồng thời nhanh chóng cất viên ngọc vào túi trữ vật.
Những người khác tới vây xung quanh bảo vệ nàng, với vẻ mặt như thể nếu ngươi dám cướp chúng ta sẽ đánh nhau đến chết.
Lão đầu thấy họ cảnh giác, nói: “Các người không cần sợ, ta không cướp của các người.”
Mấy người Khương Trúc không nói gì, vẫn nhìn chằm chằm vào lão ta không rời.
Bọn họ rất chắc chắn nếu không phải vì Toái Thi Băng Nguyên, tán tu trước mặt này có lẽ đã sớm ra tay với họ.
“Có một người mà các ngươi hẳn là biết, hắn tên là Tề Thương.”
Mục Trì hơi chấn động.
Lão đầu hỏi: “Tề Thương và ngươi có quan hệ gì?”
“Ông ấy là sư phụ của ta.”
Lão đầu hừ nhẹ một tiếng: “Quả nhiên.”
“Ta cũng không giấu giếm, ta nợ Tề Thương một ân tình cứu mạng, vốn định tìm cơ hội để trả lại cho ông ta, nhưng ông ta một lòng muốn rời khỏi Tử Thành, tạo dựng sự nghiệp bên ngoài.”
Mục Trì mím môi.
Thu Vũ Miên Miên
Đáng tiếc, sư phụ đã…
“Ta sẽ coi như không biết chuyện về đôi mắt Nữ Thọ, coi như trả lại ân tình cho hắn.” Lão đầu nói.
Nói thật lòng, nếu không phải nể mặt Tề Thương, thì dù không ra tay ở Băng Nguyên, đến Tử Thành, lão ta cũng nhất định sẽ cướp mấy người trước mặt này.
Có cướp hay không thì chưa nói, chín người này nhìn đã biết có rất nhiều linh thạch, bảo vật, khí chất tài phú lớn đến mức ở xa mười dặm cũng có thể nhìn thấy được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Cảm ơn tiền bối đã giữ bí mật.” Chín người đồng thời chắp tay.
Bất chợt, Khương Trúc hỏi ra thắc mắc trong lòng: “Con mắt của Nữ Thọ là chúng ta cũng tình cờ có được, nhưng tiền bối làm sao biết về Nữ Thọ?”
Nữ Thọ rất nổi tiếng?
Nhưng nếu không phải vì nàng đi theo tổ tiên Cửu Phi trải qua một lần, nàng cũng chưa từng nghe đến cái tên này.
Lão đầu trước mặt trông có vẻ rất quen thuộc?
“Tà thú Nữ Thọ, người ở Tử Thành biết không có gì lạ, nhưng các ngươi, nếu các ngươi hiểu rõ về Nữ Thọ, thì chắc chắn các người cũng nên biết về Tứ Thánh Bảo Địa.”
Lão đầu từ từ giải thích: “Khu vực Tử Thành của chúng ta, bao gồm cả Toái Thi Băng Nguyên ban đầu đều là một phần của Tứ Thánh Bảo Địa, chỉ là sau đó xảy ra đại chiến, phần lớn khu vực của Tứ Thánh Bảo Địa đã bị c.h.é.m đứt, sau khi bị tách rời thì không biết đã đi đâu.”
“Khu vực còn lại dần dần biến thành Tử Thành ban đầu, câu chuyện này ở Tử Thành chúng ta từ khi sinh ra đã nghe người lớn kể.”
“Còn về chuyện biết đến Nữ Thọ… thì đó là vì Tử Thành ban đầu của chúng ta chính là lãnh thổ của bà ta.”
Chín người nghe vậy thì ánh mắt sáng lên.
Cung Tiêu Tiêu cười nói: “Trước đây chỉ nghe nói Tử Thành là nơi địa linh nhân kiệt, là một mảnh đất quý giá, lần đầu nghe thấy cái này.”
Dù sao thì ngay cả Khương Trúc cũng không biết Tử Thành thực ra là một phần của Tứ Thánh Bảo Địa.
Lão đầu nói: “Tử Thành cách biệt với thế giới, không chỉ khó rời đi, mà vào trong cũng khó, tin tức không thông suốt, các ngươi biết ít như vậy là rất bình thường.”
Khương Trúc gật đầu đồng tình: “Ngay cả Ma tộc cũng không vào được, đủ thấy Tử Thành khó vào như thế nào.”
Quả thật là một bảo địa cách biệt với thế giới.
Nói đến đây Thiền Tâm cảm thấy tò mò: “Ơ, vậy tiền bối sao ông lại ra ngoài?”
Nghe như vậy có vẻ Tử Thành rất hấp dẫn, chẳng lẽ cũng giống như tiền bối Tề Thương?
Lão đầu không vui nói: “Các ngươi nghĩ ta thích ra ngoài lắm sao, chẳng qua là lúc đi cướp bảo vật bị lũ già kia lừa, một không gian trận đưa ta ra ngoài, giờ muốn quay về còn phải tốn công sức.”
Lại còn trộm phi thuyền, lại còn xuyên qua Băng Nguyên, mệt c.h.ế.t người.
Nói xong lão đầu quay đầu nhìn về phía bảo vật trong cung điện: “May mà vận may không tồi, lại tìm thấy Vạn Tuyết Quốc đã biến mất lâu như vậy, không nói nhiều, chúng ta đến phân chia bảo vật thôi.”
“Bảo vật của Vạn Tuyết Quốc tuy rằng bị Nguyễn Xuân Lai chiếm giữ nhiều, nhưng vẫn còn chút giá trị… chân muỗi dù nhỏ nhưng cũng là thịt mà.”
Lão đầu nói rồi nhanh chóng đi qua.
Vì đích đến giống nhau, nên sau khi chia xong bảo vật, mười người đã bàn bạc cùng nhau đi tìm trận pháp.
Bạch Tử Mục nhận ra Khương Trúc có chút không chú ý, hỏi: “Sao vậy, còn gì không ổn?”
Khương Trúc lắc đầu: “Tuyết linh đã bị mang đi, không biết có ảnh hưởng đến vận mệnh của nơi này không…”
Hàn khí của Vạn Tuyết Quốc và toàn bộ Băng Nguyên đều bị ảnh hưởng bởi tuyết linh, nếu nàng mang tuyết linh đi như vậy, không biết có làm Băng Nguyên trở thành nơi hoang vu như Đông Châu không.
Nói như vậy, những người khác đều dừng lại, nhìn nhau.
Huyền Tịch sờ đầu: “Nhưng cũng không thể thả ra được… Đôi mắt của Nữ Thọ nuốt vào rồi có thể nhả ra sao?”
Lão đầu cười phẩy tay: “Các ngươi đang nghĩ gì vậy, Toái Thi Băng Nguyên đã tồn tại từ thời thượng cổ, trong Băng Nguyên không biết có bao nhiêu tuyết linh như vậy, có cái còn sinh ra trí tuệ biến thành hình người, cái này chỉ là cảnh giới bán bộ Hợp Thể, không đáng gì, còn muốn ảnh hưởng đến khí vận của thiên địa?”
Khương Trúc nghe lão đầu nói với giọng vô tư như vậy, trong lòng chợt nhói lên một cái: “Bán bộ Hợp Thể cũng không tính sao? Nhưng Linh tu chúng ta tối đa cũng chỉ là tu sĩ Hợp Thể cảnh…”
Ngay cả trước khi đại chiến Ma Linh diễn ra, tu sĩ Hợp Thể cảnh cũng rất hiếm.
Lão đầu coi như đã nắm được, đám nhóc trước mặt này thực sự là tu sĩ trẻ tuổi, không phải là lão quái vật giỏi che giấu.
Có lẽ đó là vì ngại mặt mũi Tề Thương, hoặc đơn thuần nhàn rỗi không có gì để làm, muốn vừa tìm kiếm trận pháp vừa cùng bọn họ nói chuyện phiếm giải buồn.
Thật hiếm khi nói một lời nhắc nhở: "Ngươi có nghĩ rằng Tu Tiên đại lục hiện tại chỉ là thiên hạ linh tu? Đừng quên rằng thượng cổ có rất nhiều quái vật khổng lồ, họ cũng có hậu bối, chẳng qua đều ở trong bóng tối yên lặng tu luyện mà thôi, chỉ nói riêng Băng Nguyên này cũng không biết ẩn giấu bao nhiêu."