"Trận pháp đã sẵn sàng, tiến vào đi."
Ma Tam nhẹ nhàng đẩy một cái, Hạng Nhiên lập tức đứng ở giữa trận pháp.
Trận pháp này giống hệt trận pháp lúc trước dùng để luyện hóa Tô Thiên Tuyết, khi nàng ta bước vào, ma khí tranh nhau ùa vào trong cơ thể nàng ta, dường như xâm nhập vào tận xương tủy, chỉ trong chốc lát mà nàng ta đã đau đớn lăn lộn trên mặt đất.
Ngay cả Hạng Nhiên vốn đã quen với các loại hình phạt cũng không nhịn được kêu lên một tiếng nghẹn ngào.
Ma Tam đứng bên ngoài trận pháp nghĩ thầm, mặc dù bất luận là thiên tư hay là khí vận cũng không sánh bằng Tô Thiên Tuyết, nhưng cũng may có thể chất đặc biệt.
Trong Tu Tiên giới, những người sở hữu thể chất đặc biệt có thể được coi như là độc chiếm một phần thiên vị của thiên đạo.
Ròng rã ba canh giờ, toàn bộ đại điện đều tràn ngập tiếng quỷ khóc sói gào, khoảnh khắc trận pháp bị dập tắt, toàn bộ ma khí đã bị người không biết còn sống hay đã c.h.ế.t nằm trên mặt đất kia hấp thụ hết.
Tu vi của Hạng Nhiên không chỉ tăng lên đến Nguyên Anh hậu kỳ mà cánh tay bị gãy của nàng ta cũng được phục hồi như cũ nhờ một lượng lớn ma khí.
Chỉ là cánh tay được hồi phục hoàn toàn có màu đen, nếu nhìn kỹ có thể thấy ma khí đang lưu động ở bên trong đó.
"Bước đầu tiên là tôi thể, sau đó cứ hai tháng ta sẽ nâng cao tu vi của ngươi một lần để dưỡng Ma Cốt."
Ma Tam dùng ma khí nhấc Hạng Nhiên lên rồi quan sát xung quanh, hắn ta khá hài lòng với hiệu quả hiện tại, nhưng vẫn còn chưa đủ.
Mặc dù trước mắt khi đã dung hợp hai sợi ma hồn, cùng lắm thì tu vi của Ma Âm cũng chỉ đến Hóa Thần, nhưng ma hồn của hắn được tôi luyện từ Địa Sát Ma Thạch, chính là ma hồn tối thượng sinh ra từ trời đất.
Chính vì điều này mà nếu Ma tộc muốn thành công lập đại nghiệp thì nhất định không thể tách rời hắn được.
Trước kia Tô Thiên Tuyết tự động nhập ma trước, sau đó có đại khí vận rèn luyện thân thể, bẩm sinh chính là một vật chứa tốt.
Mà Hạng Nhiên trước mắt kém hơn nàng ta rất nhiều, cho nên tu vi nhục thân của nàng ta phải rèn luyện ít nhất đến Bán bộ Hợp Thể mới có thể chịu đựng được ma hồn cực hạn của Ma Âm.
Hạng Nhiên nằm trên mặt đất, toàn thân đầy máu, mơ hồ nhìn thấy một Ma tộc đang tiến vào.
Sau đó nghe được đám người Ma Tam và Lương Tu đang thảo luận về việc tấn công Tam Đại Các.
Lương Tu nói: "Tam Đại Các luôn sản xuất trận pháp, phù lục và Linh Khí, trước đây Tiểu Linh Thông khiến chúng ta thua thiệt cũng là do Luyện Khí Các tạo ra."
"Phàm giới cũng là bởi vì bọn họ." Ma Tam nhìn Ma Nhất và Ma Tứ trước mặt rồi nói: "Ngay lập tức đi tiêu diệt chúng đi, đừng để Ma Phi đại nhân đợi lâu.”
Ma Nhất nghi hoặc nói: "Thuộc hạ cũng đi sao?"
Ban đầu hắn ta nên đi bắt nhóm của Mục Trì, nhưng một cánh tay của hắn ta đã bị ba vị Linh tu chặt đứt, còn bị làm mù một mắt cho nên hắn ta thực sự không dám tiến vào Linh Hải.
"Ngươi cùng Ma Tứ và Lương tông chủ hành động trước đi, nếu Nghệ Phong Dao muốn cướp lấy Thiên Bia để chứng tỏ hắn ta là thiên tài thì chắc hẳn hắn ta sẽ cố gắng đoạt lấy Thiên Bia trên người của chúng ta, đến lúc đó ngươi thuận tiện trực tiếp bắt hắn ta, nếu là lần này có thể trực tiếp bắt được nhóm người Niệm Nhất, vậy thì càng tốt.”
Mặc dù ngoài miệng Ma Tam nói như vậy nhưng trong lòng hắn ta biết hy vọng bắt được nhóm người Niệm Nhất là không lớn, ít nhất chỉ cần họ còn ở Hoàng thành thì chuyện này khó mà làm được.
Trong Hoàng thành có rất nhiều Linh tu, có vô số cặp mắt ở trong tối đang âm thầm theo dõi động tĩnh của Ma tộc họ, hơn nữa hiện tại người của Tam đại tông đã quay về rồi, chắc chắn những Linh tu đó sẽ bảo vệ nhóm người Niệm Nhất.
"Đi thôi, tiêu diệt Tam Đại Các trước, giúp Ma Phi đại nhân một tay.”
"Được."
Linh Phù Các—
"Cuối cùng cũng vẽ xong rồi, ai trong các ngươi đi thử đi?" Khương Trúc giơ tấm phù lục mà nàng vừa mới học được lên rồi hỏi.
Ba người Minh Nhã Quân, Thanh Yêu và Tiết Âm cùng nhau lui về sau một bước.
"Hay là ngươi tự mình thử đi?"
Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của Khương Trúc, Tiết Âm xoa mặt mình rồi lắc đầu kịch liệt: "Tinh thần lực của ta đã bị bùa chú của ngươi hút cạn rồi, nếu còn thử nữa thì sau này ta sẽ bị tổn thương tâm lý."
Cuối cùng nàng ấy cũng xem như đã nhìn thấy được chỗ đáng sợ của phù lục do Niệm Nhất vẽ ra, mặc dù vẫn chỉ là phù lục cấp thấp nhưng hiệu quả thì rất biến thái.
Có người dán lên rồi có thể cười suốt cả ngày, còn có người không ngừng chạy bộ, thậm chí còn kỳ quặc hơn đó là có người cứ đánh rắm liên tục...
"Được rồi, còn các ngươi thì sao?" Khương Trúc lại nhìn về phía Minh Nhã Quân và Thanh Yêu.
Minh Nhã Quân quả quyết đứng dậy: "Ta có dự cảm, phụ thân ta tìm ta có việc."
Khương Trúc cầm phù lục đi về phía Thanh Yêu, cười tủm tỉm nói: "Sư tỷ Thanh Yêu, ngươi thử một chút đi, phù lục này hiệu quả rất tốt, có thể gia tốc đấy!"
Khóe miệng Thanh Yêu khẽ giật: "Ngươi nói gia tốc tức là không chỉ đ.â.m loạn cả phòng như hôm qua đúng không?”
"Tuyệt đối không phải, ta đã cải tiến rồi."
"Ngươi đã cải tiến nhanh hơn hả? Ngươi ngươi ngươi đừng tới đây, ta không muốn thử!"
"Sư tỷ Thanh Yêu à…"
"Tiết Âm! Minh Nhã Quân! Mau cứu ta với!"
"Hôm nay không ai có thể cứu ngươi được…!" Khương Trúc hét lớn rồi vung tay về hướng bóng lưng của Thanh Yêu.
Kết quả Thanh Yêu vừa vặn đóng cửa lại, phù lục lập tức được dán vào cửa.
"Răng rắc răng rắc…"
Dưới cái nhìn của bốn người, cánh cửa vỡ tan thành từng mảnh.
Tiết Âm, Thanh Yêu và Minh Nhã Quân: !!!
Đúng lúc Minh Phán Sơn đi tới xem, ông ấy lập tức gầm lên: "Niệm Nhất, về sau ngươi không được phép dán loại phù lục có tính hủy diệt này lên cửa của Linh Phù Các nữa!"
Khương Trúc cười khan hai tiếng: "Thật ra đây là gia tốc phù… Có lẽ có vấn đề nhỏ ở chỗ nào rồi..."
Thu Vũ Miên Miên
"Răng rắc răng rắc…"
Đột nhiên bốn phía bức tường cũng xuất hiện vết nứt chằng chịt như mạng nhện.
Mọi người: "..."
Mí mắt của Minh Nhã Quân khẽ giật: "Gia tốc ph? Gia tốc cái gì, Linh Phù Các sập đổ sao?”
"Không phải, các ngươi nghe ta giải thích, trong đây nhất định có hiểu lầm gì đó..."
Đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của họ, Khương Trúc ôm đầu tuyệt vọng nói: "Không phải ta thật mà!"
“Rầm…”
Các bức tường của mỗi phòng trong Linh Phù Các phát ra âm thanh vỡ vụn, tro bụi trộn lẫn với những tấm gỗ vỡ bay ra ngoài, nóc nhà sập xuống.
Cuối cùng Khương Trúc có thể nhìn thấy quang cảnh bên ngoài khi đang đứng giữa lầu các trụi lủi.
Hoàng thành hoàn toàn hỗn loạn, trên đường phố mọi người thét chói tai, chạy tán loạn tứ phía, mà phía bên trên Linh Phù Các còn có hai mươi mấy tên Ma tộc đang bay lơ lửng, cầm đấu chính là ba người Lương Tu, Ma Nhất cùng Ma Tứ.
Vẻ mặt của Khương Trúc lập tức tối sầm lại, linh lực trong cơ thể dâng lên từng tầng một: "Minh các chủ, lập tức cho mọi người trong Linh Phù Các chuyển đi."
Minh Phán Sơn không do dự, quay người lập tức đi tổ chức cho các phù trận sư rút lui.
Minh Nhã Quân vốn muốn ở lại giúp đỡ Khương Trúc, nhưng nàng ấy lại nghĩ ra điều gì đó nên đã thì thầm vài lời với Thanh Yêu và Tiết Âm, ba người ngay lập tức chia ra chạy về phía Luyện Khí Các và Thần Đan Các.
“Lá gan không nhỏ.” Ma Tứ nhếch môi nói với những người khác: “Các ngươi đi tìm hai các còn lại, còn nơi này giao cho ta.”
Lương Tu sợ hắn ta không biết nên có lòng nhắc nhở: "Ngươi cũng đừng đánh c.h.ế.t nàng ta, nàng ta chính là Niệm Nhất, trên người có Thiên Lực."
"Ngươi yên tâm, ta có chừng mực."
Thấy vậy, Ma Nhất và Lương Tu cũng không ở lại nữa, họ mang theo tất cả Ma tộc phân ra hai hướng bay về hướng hai các khác.
Khương Trúc nhẹ nhàng bay lên không trung, ngăn ở trước mặt họ, nhưng không chờ cho nàng vận chuyển linh lực thì đột nhiên phần bụng bị trúng một đòn tấn công, sau đó cả người nàng bay ra ngoài, trực tiếp văng mạnh vào một góc của Linh Phù Các, đập mạnh đến nỗi tạo thành một vết lõm.
Tiếng thét chói tai ở xung quanh càng mãnh liệt hơn.
Lương Tu xuất hiện tại nơi nàng đã lơ lửng trên không, lão ta nhìn xuống người đ.â.m sâu vào lầu các, khinh thường nói: "Cho dù chúng ta không g.i.ế.c ngươi thì một Nguyên Anh như ngươi cũng không thể ngăn được chúng ta.”
"Ma Tứ, nơi này ta giao cho ngươi, phải để người còn sống."
Các cơ trên mặt Ma Tứ khẽ giật.
Mặc dù kêu hắn ta bắt giữ một Nguyên Anh khi hắn ta đang ở Hợp Thể sơ kỳ thì thực sự có hơi không biết trọng nhân tài, nhưng ai bảo Nguyên Anh trước mặt này hữu dụng như vậy chứ.