Kỳ Mai Hoa vừa nói chuyện với Tần Khải vừa giới thiệu anh với người nhà của mình.
“Đây chính là Tần Khải mà bà từng kể với mọi người, tuy cậu ấy còn ít tuổi nhưng đã theo học y với thần y Lâm từ lâu. Vì thế, chẳng những cậu ấy tinh thông trung y, mà y học hiện đại cũng rất giỏi. Lát cơm nước xong, mọi người hãy làm quen thêm với cậu ấy”.
“Ha ha… Bà Kỳ quá khen, cháu chưa tinh thông trung y đâu, tây y cũng chỉ biết sơ sơ, nói chung là còn kém xa sư phụ cháu”.
Tần Khải mỉm cười khiêm tốn chắp tay, sau đó mới từ tốn ngồi xuống.
Dù người ta có nhiệt tình với mình tới cỡ nào thì mình vẫn phải giữ phép lịch sự tối thiểu.
Thấy Tần Khải ngồi xuống, rất nhiều con cháu của nhà họ Vương đều tỏ vẻ coi thường, sau đó lẩm bẩm gì đó.
Hầu hết đều hướng ánh nhìn khinh bỉ về phía anh.
“Ra vẻ gì chứ? Bà mới khen một câu mà đã vênh mặt lên rồi”.
“Tôi thấy nó giống lang băm lắm, sao loại người này lại được bước chân vào nhà ta nhỉ?”
“Đừng quên bà mình có chuyên ngành y đấy, đã thế còn có tiếng ở Trung Hải đó. Nhưng tại sao bà lại để một thằng nhà quê lừa bịp thế nhỉ?”