So với thái độ dành cho Tần Khải thì họ đều rất nhiệt tình với Ngô Quảng.
Ngô Quảng mỉm cười đầy thân thiện, nhưng khi đi đến gần bàn thì ánh mắt đã thay đổi.
Vương Tuyết đang ngồi tiếp người ngoài, hắn ta không thể chấp nhận việc này được.
Hơn nữa, bây giờ chỉ còn lại đúng một ghế trống dưới chỗ của chủ nhà, đây mới là vấn đề quan trọng nhất.
Ngô Quảng lúng túng, muốn ngồi không được, đứng cũng chẳng xong.
“Bà ơi, con mới đi công tác bên Thuỵ Sĩ về. Biết bà thích đồng hồ của bên đó nên con đã mua về biếu bà một cái. Bà xem có ưng không ạ?”
Ngô Quảng nhanh chóng ché giấu vẻ lúng túng rồi đi tới cạnh Kỳ Mai Hoa để tặng quà, hắn ta lôi một cái hộp từ trong cặp táp ra.
“Phí phạm quá, mấy thứ này đắt lắm”.
Kỳ Mai Hoa bỏ đũa xuống rồi thờ ơ nói.
Khi bà ấy mở chiếc hộp ra thì lập tức mỉm cười.
Vì Ngô Quảng tặng cho bà ấy một chiếc đồng hồ không hề tầm thường chút nào.
Dù bà ấy không thích Ngô Quảng, nhưng hắn ta cũng đã hao tâm tổn trí tìm mua món quà vừa ý bà ấy.
Đồng hồ Rolex rất phổ biến với giới nhà giàu, nhưng loại phiên bản giới hạn thì còn được ưu thích hơn.
Song, với một gia tộc giàu cho như nhà họ Vương mà nói thì nó cũng chỉ là một món đồ bình thường mà thôi, không có gì đặc biệt cả.
“Chiếc đồng hồ này được bao năm rồi?”
Kỳ Mai Hoa vừa nhìn đã nắm bắt được điểm quan trọng.
Ngô Quảng mỉm cười khiêm tốn, nhưng giọng nói lại có vẻ khoe mữ: “Bà đúng là tinh mắt, vừa nhìn đã biết ngay. Chiếc đồng hồ này là tác phẩm của Patek Philippe, nghe nói ông ấy là bậc thầy làm đồng hồ vào năm 1872. Biết bà thích nên cháu đã cố tìm đấy ạ”.