Cái két cao bằng nửa người lập tức mở ra, bên trong để đầy ngân phiếu, còn có giấy tờ đất, cổ phiếu, vàng bạc trang sức, kim cương hột xoàn….
Tần Khải đứng cạnh chiếc két mà suýt bị ánh sáng từ bên trong làm chói mắt.
Thế này gọi là không có tiền sao?
Đừng nói hai mươi triệu tệ, dù có là hai trăm triệu tệ thì Trần Hổ cũng lấy ra được.
“Không phải ở đây có rất nhiều tiền sao giám đốc Trần? Đừng cố lừa tôi, tôi không phải đứa trẻ ba tuổi”, Tần Khải cười híp mắt cầm lấy một viên kim cương, ngắm nghía một lát rồi ném trở lại trước ánh mắt hoảng loạn của Trần Hổ.
Người quân tử dù có thích tiền tài nhưng sẽ không tuỳ tiện lấy của người khác.
Huống hồ, chút tiền này Tần Khải chẳng để tâm.
“Cậu, cậu làm như vậy là ăn cướp. Có tin tôi báo cảnh sát bắt cậu, cho cậu đi tù rũ xương không? Ranh con tôi cảnh cáo cậu, đừng có làm càn!”, Trần Hổ sầm mặt lại, sẵng giọng uy hiếp.
“Ha ha… ông nói vậy cũng vô ích. Trong tay tôi có giấy trắng mực đen, có muốn nguỵ tạo cũng không được!”, Tần Khải lạnh giọng đáp, đôi mắt nhìn chằm chằm Trần Hổ.
Điều khiến Tần Khải ngạc nhiên là Trần Hổ đến nước này rồi vẫn cắn chặt không buông.
Ngược lại ông ta còn nghiến răng, hống hách hét vào mặt Tần Khải: “Không có tiền, đây là vốn lưu động của công ty, không thể đưa cho cậu! Dù gì tiền không có rồi, có cái mạng này muốn lấy thì lấy, có giỏi thì lấy mạng tôi đi. Nếu không thì chỗ tiền này một xu cũng đừng hòng lấy được!”
“Được lắm, xem ra giám đốc Trần đúng là người cứng cỏi, tôi thích đấy!”
Tần Khải cười híp mắt rồi vỗ tay, đặt tập tài liệu lên bàn, sau đó bình tĩnh đi ra ngoài lấy đồ.
Máy cắt chi, khoan mở não, dao phẫu thuật bụng.
Từng thứ một được Tần Khải lôi ra rồi cầm trên tay, những tiếng kim loại va chạm vào nhau lách cách.
“Giám đốc Trần, thực không giấu gì, tôi thích nhất là những người cứng cỏi như ông. Không muốn trả tiền cũng được thôi, mấy món bảo bối này của tôi, ông chọn một thứ đi?”