Vương Kỳ ôm cánh tay, mặt tỏ vẻ tôi đã tiêu diệt được nụ cười của anh.
Tần Khải bất lực thở dài, tiếp tục nói: “Thật ra cũng không có gì, hôm qua tôi đi uống rượu với bạn, đúng lúc gặp cô ấy, chúng tôi đều đã có chút rượu vào người, lại còn trai đơn gái chiếc, sau đó… chắc cô cũng hiểu, khà khà…”
“Cái gì? Tư Tư nhà chúng tôi đã bị anh…”
Tần Khải giấu giấu giếm giếm, chỉ nói thật vài câu, với tính tình của Vương Kỳ, rất nhanh đã nghĩ tới điều gì.
Đôi má thanh tú của cô ấy ngay lập tức đỏ bừng, nhìn Tần Khải không chớp mắt.
Tần Khải không khỏi cảm thán, với da mặt của người đẹp Vương, đúng là không dễ khiến cô ấy xấu hổ.