Cơn đau ở tay truyền tới khiến Tần Khải lại hít vào một hơi lạnh.
“Người đẹp Tư Tư, tôi thật sự không nhìn thấy gì cả, mà thật ra chuyện này cũng không thể trách tôi được”.
Tần Khải cười ngượng, vừa nói vừa cố vùng tay ra.
Nhưng Chu Tư Tư không chịu buông tay, mà càng bám chặt lấy anh hơn, thậm chí còn xoay cánh tay anh 180 độ.
“Tốt nhất anh hãy nghiêm chỉnh lên, không thì tôi không biết có bóp chết anh trong cơn giận hay không đâu”.
Chu Tư Tư đang bừng lửa giận, chỉ cần thấy Tần Khải đã như thấy kẻ thù giết cha nên quyết không chịu buông tha.
Nếu chuyện cô ấy đi tắm bị người khác nhìn lén mà truyền ra ngoài thì còn gì là thanh danh của người con gái nữa.
Nghĩ đến đây, cô ấy càng thêm hận Tần Khải.
“Có nhất thiết phải thế không?”
Tần Khải khóc cười không xong.
Người phụ nữ này đúng là hoang dã.
“Rồi tôi sẽ đứng yên cho cô xử lý, cô thích tư thế nào, tôi cũng chiều cô hết”.
Tần Khải bắt đầu nở nụ cười đểu giả.
Câu nói của anh như lửa đổ thêm dầu.
Chu Tư Tư đang bốc hoả càng điên tiết hơn nữa.
“Khốn kiếp! Anh có im đi không! Nếu anh còn dám mở mồm thêm câu nữa hoặc nói chuyện hôm nay cho ai khác biết, tôi sẽ chặt hết tứ chi của anh rồi ném anh xuống hố phân”.
Nhưng Tần Khải lại tỏ vẻ không quan tâm.
“Người đẹp Tư Tư, tôi thì không thấy sợ đâu, nhưng cô mà làm thế là tàn bạo lắm đấy, con gái ai lại làm thế bao giờ”.