Vì Tiểu Thanh Mai về thành phố không có chỗ ở, chồng tôi muốn đưa con gái đến nhà bà nội.
"Hiện tại là lúc khó khăn nhất của Mạt Mạt, chúng ta không thể khoanh tay đứng nhìn."
"Thiết Trụ ở quê bị trì hoãn, bây giờ phải tập trung học hành để theo kịp."
"Kỳ Kỳ là con gái, học hay không cũng chẳng quan trọng, nhưng Thiết Trụ là con trai, cả đời này không thể bị lỡ dở được."
Tôi nhìn chồng, miệng anh ta cứ mở rồi khép, lại nhìn con gái với vẻ mặt hoang mang, tôi vớ lấy một cái đĩa ném thẳng vào người anh ta:
"Đồ nói hươu nói vượn! Đây là nhà do bà đây được phân, nếu anh không muốn ở thì cũng cút đi luôn cho tôi!"
Chồng tôi trước nay luôn ngu hiếu với bố mẹ anh ta, tôi đã nhịn. Nhưng giờ còn muốn dùng nhà tôi để lấy lòng Thanh Mai?
Nếu anh ta không chịu nghĩ cho mẹ con tôi, vậy thì con tôi cũng chẳng cần phải có một người cha như thế!
01
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Khi tin tức Lâm Dữ Mạt ly hôn với chồng ở quê để trở về thành phố lan ra, chồng tôi – Lý Phi – vô ý đánh vỡ một cái bát.
"Dữ Mạt đúng là quyết liệt thật, vì muốn quay về mà ngay cả chồng cũng không cần."
Giọng mẹ chồng tôi có chút thở dài, mang theo cảm khái.
"Hồi đó, cô ấy là cô gái xuất sắc nhất khu phố này. Nếu không phải vì cha mẹ cô ấy trọng nam khinh nữ, nhường công việc ở xưởng kính cho em trai, thì bây giờ..."
"Giờ bao nhiêu trí thức trẻ về thành phố mà việc làm và nhà ở còn chưa có. Nghe nói cô ấy còn dẫn theo một thằng bé, không biết nhà họ Lâm sẽ loạn thành cái dạng gì nữa."
Bố chồng nheo mắt, uống một hớp rượu:
"Còn phải nói, hai gian nhà, vợ chồng già nhà họ Lâm, vợ chồng thằng út, thêm hai thằng con trai, thiếu điều phải ngủ trên mái nhà rồi, lại thêm hai mẹ con cô ấy nữa?"
Mẹ chồng khoát tay:
"Năm đó nhà họ Lâm còn coi thường nhà chúng ta, bây giờ thì hừm..."
Chữ "hừm" này mang đầy hàm ý sâu xa.
Tôi vừa ăn cơm, vừa gắp thịt kho tàu vào bát con gái.
Không khỏi cảm thấy may mắn khi bố mẹ chồng thiên vị em chồng, dọn đến nhà em ấy trông cháu, chỉ thỉnh thoảng mới ghé qua chỗ chúng tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tieu-thanh-mai-tro-ve/chuong-1.html.]
Lúc đó tôi không hề biết, cái tên Lâm Dữ Mạt có ảnh hưởng lớn thế nào đến chồng tôi.
Chưa đến hai ngày, Lâm Dữ Mạt đã mang theo một thằng bé tám, chín tuổi trở về.
Tôi không cố ý để ý đến cô ta, nhưng tôi và vợ của em Dữ Mạt làm cùng một nhà máy, hai nhà lại là hàng xóm sát vách.
Bọn họ ngày nào cũng cãi nhau tám trăm lần, có lần nghiêm trọng nhất, em Dữ Mạt còn vác rìu định bổ thẳng vào cô ta.
Hàng xóm gần nhau, tôi vừa định cùng mọi người chạy đến can ngăn, đã thấy chồng tôi—người vốn dĩ luôn điềm đạm—kéo lấy cánh tay Lâm Dữ Mạt, che chắn cho cô ta sau lưng.
"Chỉ có vậy thôi mà làm ầm lên sao? Chẳng phải là không có chỗ ở sao?
"Vợ tôi nhân hậu, không đành lòng để Thiết Trụ còn nhỏ mà chịu khổ, nên nói muốn dọn dẹp gian nhà Tây cho hai mẹ con họ ở.
"Đi nào, Thiết Trụ, theo chú về nhà, thím cháu thương cháu lắm. Sau này, chúng ta không cần chịu uất ức từ cậu cháu nữa."
Tôi dụi tai, chớp mắt mấy lần, vẫn không dám tin vào những gì mình vừa nghe, vừa thấy.
Tôi khi nào nói muốn dọn nhà Tây cho mẹ con cô ta ở?
Tôi thậm chí còn chưa từng nói chuyện với cô ta, đầu óc tôi bị lừa đá à?
Còn nữa, nhà chúng tôi chỉ có hai gian nhỏ, tôi và Lý Phi một phòng, con gái Kỳ Kỳ một phòng.
Tôi nhường gian nhà Tây cho hai mẹ con họ, vậy con gái tôi ngủ ở đâu?
Chẳng đợi tôi kịp nói ra lời từ chối, Lý Phi đã kéo mẹ con cô ta đi mất.
Những người hàng xóm lớn tuổi xung quanh nở nụ cười đầy hàm ý.
"Hồi nhỏ, A Phi đã hay bảo vệ Dữ Mạt, không ngờ cô ấy đi xuống nông thôn bao nhiêu năm, trái tim A Phi vẫn chưa quên được."
"Huệ Phương hồ đồ rồi, ai cũng có thể tùy tiện kéo về nhà sao? Nhà có nhiêu đây, người về thành phố ngày càng nhiều, con cái mỗi nhà cũng lớn lên từng ngày, sau này chỗ ở sẽ càng khó khăn hơn. Cô ấy mang người vào nhà, sau này Kỳ Kỳ ngủ ở đâu?"
"Đúng vậy, một khi Thiết Trụ đã ổn định đi học, Lâm Dữ Mạt còn có thể rời đi sao? Đừng tự rước sói vào nhà."
"Thôi đừng nói nữa, chuyện nhà người ta, trời lạnh thế này, mau về thôi."
"..."