Tôi phì cười, vỗ tay lần nữa:
"Vậy thì chúc mừng anh.
"Một thằng đàn ông đã mất hết tất cả, giờ lại phải đi giải thích rằng mình trong sạch.
"Nực cười không?"
11
Tôi đã chuẩn bị sẵn một bụng lý lẽ, sắp xếp ngôn từ đâu vào đấy, chỉ chờ một đòn phản kích mạnh mẽ.
Nhưng trước khi tôi kịp lên tiếng, con gái tôi—vẫn luôn được tôi bảo vệ—đột nhiên bước lên, đứng ngang hàng với tôi.
Giọng con bé vang lên kiên định:
"Cô Lâm, hôm đó tại sao cô lại cùng ba kéo con ra khỏi chăn, rồi để Thiết Trụ ngủ trên giường của con?
"Mẹ đã rõ ràng đuổi cô đi, vậy mà sáng hôm sau cô vẫn ngang nhiên dùng hết xúc xích và bột mì của nhà con?
"Tại sao ba cãi nhau với mẹ?
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
"Tại sao ba thà về nhà ông bà nội, ngủ chung nhà với cô, còn hơn là quay về với mẹ con con?
"Cô dám thề trước mặt Thiết Trụ không?
"Dám thề rằng tất cả những gì ba làm, không hề liên quan đến cô?
"Nếu cô nói dối, thì Thiết Trụ sau này học hành đội sổ, thi cử môn nào cũng không qua, lớn lên không lấy được vợ, không có nhà để ở, nghèo túng cả đời!
"Cô có dám thề không?"
Kỳ Kỳ mới chỉ cao đến n.g.ự.c tôi, tóc đuôi ngựa mềm mại, hơi xơ vàng, dưới ánh hoàng hôn, lông tơ trên gương mặt non nớt của con bé cũng có thể nhìn thấy rõ.
Nhưng chính cô bé nhỏ bé ấy, nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, ánh mắt kiên cường, sát cánh cùng tôi chiến đấu.
Lâm Dữ Mạt tái mặt, không thể tìm ra lời nào để phản bác.
Cuối cùng, cô ta chỉ kéo Thiết Trụ đi, để lại một câu:
"Con gái không cần lanh lợi như thế."
Rồi cụp đuôi rời khỏi trường học.
Lý Phi tức giận trừng mắt nhìn Kỳ Kỳ:
"Tôi không có đứa con gái nào hỗn láo như thế!"
Kỳ Kỳ nhẹ nhàng chạm vào vết bàn tay in hằn trên má mình, rồi nhếch môi cười lạnh:
"Còn con, cũng không cần một người cha không phân biệt đúng sai, vì con trai của người khác mà sẵn sàng ức h.i.ế.p con gái ruột của mình."
Con bé nắm tay tôi, kéo tôi đi thẳng ra cổng.
Có một ánh nhìn bỏng rát theo sát hai mẹ con tôi, nhưng chúng tôi không hề quay đầu lại.
Chương mới của cuộc đời tôi bắt đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Cuộc sống của tôi và con gái ngày càng thoải mái.
Nhưng danh phận vợ chồng trên giấy tờ với Lý Phi vẫn là một nút thắt trong lòng tôi.
Tôi muốn chấm dứt mọi liên hệ với anh ta càng sớm càng tốt.
Suy nghĩ rất lâu, tôi bắt đầu hành động.
Tôi bí mật tung tin ra ngoài—rằng vì Lý Phi là sinh viên đại học, nên mỗi năm nhà tôi sẽ được cấp thêm hai mươi cân tem lương thực.
Tin đồn nhanh chóng lan rộng, chỉ trong vài ngày đã truyền đến tai bố mẹ chồng tôi.
Sau khi xác nhận thông tin từ Lý Phi, bọn họ lập tức thay đổi thái độ.
Họ đối xử tốt với mẹ con Lâm Dữ Mạt một cách bất thường.
Theo lời ông Tôn chuyên đi dạo phố, bố mẹ chồng tôi còn dắt Thiết Trụ đi cửa hàng mua kẹo.
Họ thậm chí mua cho Lâm Dữ Mạt một chiếc áo sơ mi vải Tetracotton—một món hàng xa xỉ thời bấy giờ.
Còn khi trò chuyện với hàng xóm, bọn họ không tiếc lời khen ngợi Lâm Dữ Mạt hiền thục, đồng thời chỉ trích tôi là kẻ hẹp hòi, hung dữ.
Một buổi chiều gió mát trời trong, Lý Phi đẩy cửa bước vào sân nhà tôi.
Anh ta trầm mặc rất lâu, rồi mới lên tiếng:
"Là cô nói với bố mẹ tôi chuyện tem lương thực?"
Tôi chỉ nhìn anh ta thản nhiên, giọng lạnh băng:
"Ly hôn."
Lý Phi mím chặt môi, ánh mắt u ám:
"Cô chỉ biết ly hôn!
"Cô không thể nói chuyện bình tĩnh với tôi một lần sao?
"Được, vậy thì ly hôn!
"Tôi muốn xem thử một người đàn bà ly dị, lại còn dắt theo một đứa con gái, thì có thể sống tốt được đến đâu!"
Tôi suýt chút nữa đã nhổ nước bọt vào mặt anh ta, nhưng nghĩ đến giấy chứng nhận ly hôn còn chưa cầm trên tay, tôi chỉ cười nhạt, nhẹ nhàng gật đầu.
Ngày hôm sau, tôi chính thức trở thành phụ nữ độc thân.
Tôi làm tóc xoăn sóng lớn, mặc một chiếc áo dạ đỏ rực, trang điểm đậm một chút, long trọng tiễn biệt cuộc hôn nhân tồi tệ của mình.
Chỉ vài ngày sau ly hôn, tôi gặp chuyện vui, tinh thần sảng khoái.
Từ một công nhân đứng máy, tôi được đề bạt lên làm nhân viên văn phòng.
Kỳ Kỳ, nhờ thành tích viết văn xuất sắc, được chọn tham gia cuộc thi tại Bắc Kinh.
Tôi đặc biệt xin nghỉ phép, đưa con gái đi chơi một chuyến.
Khi hai mẹ con tôi trở về, Lý Phi đã trở thành trò cười của cả khu phố.