Tiểu Thanh Mai Trở Về

Chương 3



03

 

Sáng sớm hôm sau, con gái tôi cẩn thận rúc vào lòng tôi, thì thầm hỏi:  

 

"Mẹ ơi, cái cậu bé đó đi chưa?"  

 

Tôi vẫn theo thói quen hâm nóng quần áo, giúp con bé rửa mặt, chải tóc. Nhìn khuôn mặt mềm mại đáng yêu của con bé, tôi nhéo nhẹ má nó:  

 

"Đi rồi. Tối qua mẹ đuổi đi rồi. Kỳ Kỳ yên tâm đi học nhé, hôm nay mẹ sẽ giặt sạch chăn gối cho con. Mẹ biết mà, con gái mẹ là người sạch sẽ nhất."  

 

Ai ngờ khi tôi đang rán trứng trong bếp, Lý Phi đã kéo tay con bé, định đưa nó sang nhà bà nội.  

 

"Dữ Mạt bây giờ đang trong lúc khó khăn nhất, chúng ta không thể khoanh tay đứng nhìn.  

 

"Thiết Trụ ở quê bị học chậm, bây giờ phải tập trung học hành cho theo kịp.  

 

"Kỳ Kỳ là con gái, học hay không cũng chẳng quan trọng, nhưng Thiết Trụ là con trai, không thể để nó lỡ dở cả đời!"  

 

Tôi nhìn Lý Phi mở miệng khép miệng ba hoa, rồi lại nhìn con gái mình đầy hoang mang.  

 

Tôi cầm đĩa trứng vừa rán, thẳng tay ném vào người Lý Phi:  

 

"Nói hươu nói vượn! Đây là nhà tôi được phân, nếu anh không muốn ở, thì cũng cút luôn cho tôi!"  

 

Lâm Dữ Mạt đứng sau lưng Lý Phi, vội vàng phủi vụn trứng trên người anh ta, giọng nói đầy trách cứ dịu dàng:  

 

"Chị dâu à, không phải em nói chị, nhưng là phụ nữ, sao chị có thể đối xử thô bạo với chồng như vậy?  

 

"Chị cứ thế này, nếu không phải anh Phi hiền lành, thì ở quê bọn em, đã bị đánh cho thê thảm rồi."  

 

Tôi còn chưa hỏi cô ta sao còn mặt mũi đứng trong sân nhà tôi, thì cô ta đã lên giọng dạy đời tôi trước.  

 

"Ý cô là gì? Xúi giục chồng tôi đánh tôi à?"  

 

Lâm Dữ Mạt lập tức đổi sang dáng vẻ yếu đuối:  

 

"Sao chị lại nghĩ thế chứ? Em chỉ mong vợ chồng chị hòa thuận thôi.  

 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

"Ngày trước, anh Phi là người nho nhã nhất khu này. Nếu chị dịu dàng, biết cách chiều chuộng hơn, thì hai người sẽ có chung tiếng nói hơn."  

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

Tôi bật cười.  

 

"Chung tiếng nói?  

 

"Cô mang con trai đến, muốn chiếm phòng con gái tôi, bây giờ lại bảo tôi thô lỗ?  

 

"Cô hỏi thử anh Phi của cô xem, căn nhà này từ đâu mà có? Nếu không phải tôi - Trương Huệ Phương - mạnh mẽ đấu tranh, thì bây giờ anh ta vẫn phải chen chúc với bố mẹ, em trai, em dâu trong ba gian phòng chật chội kia!"  

 

Lý Phi đỏ mặt tía tai, kéo tay tôi nài nỉ:  

 

"Huệ Phương, chúng ta coi như giúp đỡ đứa nhỏ đi. Em xem, nó lớn thế này rồi mà mới học lớp hai. Cả đời nó không thể bị hủy hoại được. Anh biết em không phải người xấu, em không nỡ thấy trẻ con lỡ dở việc học đâu, đúng không?"  

 

Lại một cái mũ thật lớn đội lên đầu tôi. Hóa ra nếu tôi không đồng ý, thì tôi chính là kẻ xấu?  

 

"Trên đường đầy rẫy những người ăn xin, những kẻ không có cơm ăn. Anh có lòng tốt, sao không đưa hết về nhà nuôi đi? Đừng chỉ nói suông, hãy làm đi, xem có ai có lòng thiện như anh không!"  

 

Dứt lời, tôi rút hai đồng tiền, kéo con gái rời khỏi sân.  

 

Cãi nhau thì cãi nhau, nhưng con bé không thể đi học trễ được.  

 

04

 

Sau khi đưa con đi học, tôi đến xưởng làm việc. Trong lúc bận rộn, suy nghĩ tôi lại trôi xa.  

 

Tôi và Lý Phi không phải không có tình cảm.  

 

Năm đó, khi tôi bị đám lưu manh chặn đường lúc đi làm ca đêm, anh ta vì bảo vệ tôi mà bị đập một viên gạch vào đầu.  

 

Rõ ràng đầu anh ta choáng váng, nhưng vẫn ngu ngốc giục tôi chạy mau.  

 

Anh ta điều kiện không tệ, tính tình cũng chững chạc.  

 

Không lãng mạn như người khác, nhưng cũng xem như biết quan tâm.  

 

Tôi tưởng rằng anh ta chỉ là người hướng nội, không biết cách thể hiện tình cảm.  

 

Bố mẹ chồng nói anh ta là con trai cả, gia đình dồn hết tiền bạc nuôi anh ta học hành, nên khi anh ta đi làm, phải lo cho hai đứa em.  

 

Nhiều năm kết hôn, tiền lương của Lý Phi để lo đám cưới cho em trai, tích cóp làm của hồi môn cho em gái, còn tôi và con gái thì không thấy một xu.  

 

Khi tôi sinh con gái, bố mẹ chồng không hài lòng, bắt tôi năm sau phải sinh thêm đứa nữa.