Phó Dịch Vinh: “……” Dám nói vậy chắc tôi sống không nổi mất.
Thấy ánh mắt cô đang liếc về cái nắp chai, Phó Dịch Vinh lập tức rút tay lại, vặn nắp giúp cô xong mới cẩn thận đưa qua:
“Tiểu nhân phục vụ không chu đáo, xin được thứ lỗi.”
Du Thất Nhân lúc này mới dịu lại đôi chút.
Cô mở nắp chai, uống mấy ngụm liền, rồi thở dài một hơi đầy thoải mái.
“Anh xem đi, ngay cả đội trưởng cũng biết chăm sóc phụ nữ. Thế mà Thái Á Dân lại đối xử với người vợ đã sinh con, chăm nhà cho mình như thế à?” Du Thất Nhân tức giận mắng.
Cô cũng biết rõ, trong xã hội bây giờ, kiểu phụ nữ như bà Từ Tuệ Quyên không hề hiếm. Rất nhiều người phụ nữ cứ cam chịu, cho rằng đã làm vợ thì phải lo nội trợ, sau khi kết hôn sinh con thì phải gác lại cuộc sống cá nhân, dồn toàn bộ tâm huyết cho gia đình.
Cô tôn trọng lựa chọn đó. Có thể, việc nuôi dạy thế hệ sau chính là cách họ gửi gắm hy vọng cho tương lai. Nhưng mấy gã đàn ông rảnh rỗi kia, dựa vào đâu mà vênh váo chỉ trích phụ nữ?
Không nhịn được, Du Thất Nhân đ.ấ.m một cú lên vai Phó Dịch Vinh coi như trút giận.
Phó Dịch Vinh hét lên một tiếng đau đớn, không tin nổi quay đầu nhìn Du Thất Nhân:
“Liên quan gì tới tôi chứ? Tôi làm gì nào?”
Từ hàng ghế trước, Lục Thính An nghe thấy động tĩnh, liếc mắt nhìn qua, giọng lười nhác nói:
“Anh… đang thở.”
Phó Dịch Vinh xoa vai, bực mình:
“Vậy sao cô ấy không đ.ấ.m cậu? Chẳng lẽ vì cậu là người c.h.ế.t à?”
Du Thất Nhân khí thế bạo lực quanh người bùng lên, giơ tay lại tặng cho anh một cú nữa:
“Sai. Là vì cậu ấy đẹp trai.”
Phó Dịch Vinh: “……”
Cạn lời. Vô phương nói nổi.
Bên cạnh, là A Hải người không có “gương mặt đẹp trai” vội vàng lặng lẽ dịch xa Du Thất Nhân một chút.
Trước đây ít có cơ hội tiếp xúc, A Hải cứ nghĩ Du Thất Nhân là kiểu mỹ nữ lạnh lùng, vì bình thường gặp mặt, cô luôn nghiêm túc, ít nói, lại có khí chất kiểu “chị đại” khiến người ta không dám lại gần.
Bây giờ tiếp xúc nhiều hơn, cậu mới phát hiện hóa ra trước mặt người thân quen, cô lại sống động, hoạt bát đến vậy.
Trong lòng A Hải âm thầm vui mừng. Mình dù chỉ là kẻ ăn bám, đi theo phá án, dù cảm giác tồn tại rất mờ nhạt, nhưng hình như mọi người trong Tổ Trọng Án cũng không coi mình là người ngoài.
Vụ án hôm nay, kết cục cũng là kiểu cậu thích nhất.
Cậu nghĩ, không khí gia đình hài hòa tất nhiên là tốt, nhưng nếu một gia đình vốn cực kỳ “hài hòa” bỗng trở nên căng thẳng, vậy hẳn là người luôn nhẫn nhịn, hy sinh trong đó đã không muốn tiếp tục chịu đựng nữa.
Cậu hoàn toàn không đồng tình với Thái Á Dân. Cậu chỉ hy vọng Từ Tuệ Quyên có thể đi được thật xa, càng xa càng tốt…
Hồ Trấn, tạm thời chia đường với nhóm của Cố Ứng Châu.
Nhà hàng Bạch Tân là một nhà hàng sang trọng, xe cảnh sát đương nhiên không thể tùy tiện ra vào, nên họ phải quay về đổi xe thường, rồi đi bộ tiếp.
Khoảng hai mươi phút sau, cả nhóm Cố Ứng Châu mới đến trước nhà hàng.
Thấy biển hiệu nhà hàng sáng rực trước mắt, Phó Dịch Vinh suýt chút nữa rơi nước mắt:
“Chuyện vặt vãnh gì đâu, vậy mà lãng phí của tôi hơn hai tiếng đồng hồ! Cái biển hiệu nhà hàng suýt nữa treo bảng ‘đóng cửa nghỉ bán’!”
Du Thất Nhân trừng anh ta một cái:
“Anh nên thấy may là chỉ mất hai tiếng thôi đấy.”
Nếu nhà họ Thái thật sự xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, thì không chỉ bọn họ sẽ áy náy khó chịu, mà còn phải liên lạc pháp y và phòng kiểm tra hiện trường, lúc đó thời gian bỏ ra không phải chỉ đếm trên đầu ngón tay đâu.
Phó Dịch Vinh biết cô nói đúng, im re không dám cãi.
Nhà hàng Bạch Tân thực ra là khách sạn Bạch Tân, từ tầng hai đến tầng sáu phục vụ ăn uống, còn từ tầng bảy đến tầng 16 là khách sạn.
Khác với nhiều nhà hàng hiện đại, khách sạn Bạch Tân còn giữ lại một vài chi tiết cổ điển. Ví dụ như khách có thể chọn ngồi ở phòng riêng, có vách ngăn kính, hoặc các khu ghế lô yên tĩnh rất thích hợp để bàn công việc hay chuyện riêng tư.
Ghế lô bằng kính trong suốt còn có cái hay riêng: từ đó có thể nhìn thẳng xuống sảnh lớn tầng một. Nhà hàng Bạch Tân thường hợp tác với các ngôi sao và ca sĩ nổi tiếng, thỉnh thoảng còn có buổi diễn trực tiếp.
Với nhiều người, nơi đây không chỉ là địa điểm ăn uống, nghỉ ngơi mà còn là “thánh địa” để theo đuổi thần tượng.
Cố Ứng Châu cùng Du Thất Nhân đi đầu, dẫn nhóm đi vào từ cửa xoay pha lê. Vừa mới bước vào sảnh lớn, Du Thất Nhân đã chú ý tới một tấm biển đặt trên sàn: “Cẩn thận kính pha lê.”
Cô cảm thấy hơi kỳ lạ, quay đầu lại thì thấy một tấm kính pha lê được đặt lệch vị trí so với các cánh cửa khác. Do đang thay cửa mới nên tấm kính đó cực kỳ sạch sẽ, nhìn không kỹ sẽ tưởng phía trước trống không.
Mà đúng lúc đó, Phó Dịch Vinh ở phía sau chẳng biết xui xẻo thế nào lại bước thẳng về phía tấm kính kia. Anh ta còn đang háo hức nhìn chằm chằm lên sân khấu tầng một, hai mắt sáng rỡ như phát sáng.
Nam Cung Tư Uyển
“Phó—”
Vừa định mở miệng nhắc nhở, thì Phó Dịch Vinh đã thẫn thờ nhấc chân đi thẳng, đầu đập thẳng vào tấm kính!
Anh ta giật nảy người, một tay ôm trán đau điếng, tay còn lại theo phản xạ muốn vịn vào “tường” bên cạnh, tiếc là trước mặt chỉ có… không khí.
Vì vậy, trước ánh mắt của cả nhóm, Phó Dịch Vinh đụng đầu, rồi vấp chân trái vào chân phải, ngã sóng soài xuống đất, tư thế cực kỳ chật vật.
Tiếng động khá lớn, khiến không ít người trong sảnh quay lại nhìn.
Du Thất Nhân: “……”
Cô chớp mắt, mặt không biểu cảm xoay người… rời đi như không quen biết.
Phó Dịch Vinh quăng nguyên một thân hình chắc nịch xuống đất, đau đến chảy cả nước mắt.
Một lúc lâu không đứng dậy nổi, anh ta đưa tay về phía Cố Ứng Châu, khẩn thiết cầu cứu:
“Anh ——”
Câu còn chưa kịp nói hết, ánh mắt Cố Ứng Châu đã lướt qua người anh như thể chẳng hề có gì để lưu tâm, lạnh lùng xoay người bước đi, hệt như hai người chỉ là người dưng nước lã, chẳng liên quan.
Phó Dịch Vinh: “……”
Đây vẫn còn là người à?
Đang cúi đầu buồn bã, trước mặt bỗng vươn tới một bàn tay, các khớp xương rõ ràng, sạch sẽ. Nhìn qua là biết người sống trong nhung lụa, da trắng nõn, dưới ánh đèn vàng trong đại sảnh càng thêm ấm áp. Không có lấy một vết chai, móng tay cắt tỉa gọn gàng sạch sẽ, khiến người ta không nhịn được mà dừng ánh mắt trên bàn tay đó lâu thêm hai giây.
Ngẩng lên theo cánh tay, vừa vặn đối diện ánh mắt dịu dàng của Lục Thính An, Phó Dịch Vinh suýt chút nữa òa lên khóc.
Đây gọi là gì? Nhân gian vẫn còn tình người đó!
Cố Ứng Châu với Du Thất Nhân lạnh lùng như băng, bỏ mặc anh như đôi giày rách, không sao! Ít nhất vẫn còn Lục Thính An, người duy nhất không ngại ánh mắt xung quanh, thật lòng coi anh là huynh đệ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Phó Dịch Vinh cảm động bắt lấy tay cậu ta, giọng nghèn nghẹn: “Lục Thính An, cậu……”
Vừa định mượn lực đứng lên, liền nghe thấy Lục Thính An nhẹ giọng, vừa đủ để những người xung quanh cũng nghe được, dịu dàng nói:
“Tiên sinh, anh không sao chứ? Lần sau nhớ cẩn thận hơn nhé.”
Bầu không khí xung quanh chợt trở nên vi diệu, ánh mắt mọi người đồng loạt quay về phía Phó Dịch Vinh, ánh mắt có chút buồn cười, có chút thương hại. Vài tiếng cười nhẹ vang lên, còn lờ mờ nghe có người khen Lục Thính An: “Đẹp trai lại tốt bụng, dịu dàng với cả người lạ…”
Phó Dịch Vinh: “……”
Cố gắng giữ nụ cười trên mặt: )
Cố Ứng Châu đặt phòng riêng ở tầng hai, chỗ ngồi rộng rãi, tầm nhìn tốt.
Vệ Hành và Tằng Diệc Tường sắp đói đến độ muốn gặm cả mép bàn. Phòng là do Cố Ứng Châu đặt, nhân viên nhà hàng Bạch Tân ai cũng biết anh là người thế nào, dù bọn họ có ngồi cả đêm cũng không ai dám lên thúc giục.
Nhưng ngồi thế này thì dễ chịu gì chứ? Ngoài cái sàn dưới có nhạc sống ra, còn lại ngồi thêm một phút là thêm một phần hành xác.
Vì bữa tối hôm nay, cả đám còn cố ý ăn ít vào buổi trưa để dành bụng. Kết quả, từ hơn năm giờ tới bảy giờ tối, hết uống trà này đến trà kia, cơm thì vẫn chưa thấy đâu.
Không ăn được thì thôi, xui xẻo là hai bàn bên cạnh đã thay khách hai lượt, mùi đồ ăn cứ thế theo khe hở len lỏi vào mũi, thơm đến mức khiến người ta muốn chảy nước miếng.
“Anh Tằng, rốt cuộc họ có tới không đấy? Không thì ta đi ăn trước, chứ chịu hết nổi rồi…”
Chương Hạ ôm bụng, than như than đời.
Bụng cậu ta đầy một ấm trà, thơm thì thơm thật đấy, nhưng chẳng no chút nào. Uống một ngụm lại thấy bụng kêu một tiếng, y như đang biểu tình.
Lúc này, đến bánh cuốn ven đường thôi cũng đủ làm người ta thèm nhỏ dãi.
Vừa dứt lời, cửa phòng mở ra, Cố Ứng Châu và mấy người nữa lộ diện, người ngợm mệt mỏi.
Chớp mắt ấy, Chương Hạ cảm thấy Cố Ứng Châu như tỏa hào quang vàng rực, giống một vị thần cứu đói.
Chương Hạ giọng run run: “Anh Cố~”
Cố Ứng Châu vừa cởi áo khoác vừa liếc nhìn bàn trống trơn, nhướng mày: “Sao chưa gọi món?”
Chương Hạ yếu ớt giơ tay chỉ Tằng Diệc Tường: “Lão đại không cho.”
Vệ Hành vừa trốn vào WC ăn vụng miếng bánh quy nên đỡ hơn chút, cười hắc hắc trêu:
“Anh không tới thì ai dám gọi? Anh Tằng sợ tụi tôi lỡ tay gọi nhiều, cuối cùng bắt ảnh trả tiền.”
Tằng Diệc Tường lườm: “Vậy chẳng lẽ cậu không sợ?”
Nhà hàng Bạch Tân mà gọi bừa vài món cũng đủ bay màu cả tháng lương, ai dám liều? Thật ra căn bản không thấy đói nữa, chỉ muốn xem Cố Ứng Châu rốt cuộc định hành tụi họ tới bao giờ.
May mà vẫn chưa đói lăn ra.
Biết mình có lỗi, Cố Ứng Châu không nói nhiều, tiện tay mở chai rượu vang đỏ, “Giữa đường có vụ án khẩn, xin lỗi, tôi tự phạt ba ly.”
Nói xong, rót ba ly đầy, một hơi cạn sạch.
Uống xong, anh rút thực đơn từ tay Tằng Diệc Tường, cười nhẹ:
“Tiệm này là chúc mừng, các cậu muốn gọi bao nhiêu món cũng được, tính hết vào thẻ của tôi.”
Vệ Hành: “……”
“Ý là, bất kể ai gọi, gọi bao nhiêu, cuối cùng cũng không phải tụi em trả tiền?”
Cố Ứng Châu gật đầu: “Tôi nói mời là mời thật.”
Chương Hạ trừng mắt: “Vậy tức là tụi em chờ suốt nãy giờ, uống biết bao nhiêu trà… đều uổng công?!”
Cố Ứng Châu: “Tiếp tân không nói gì với các cậu à?”
Tằng Diệc Tường nhóm: “……”
Nói cái gì mà nói! Người ta căn bản đâu nghĩ tới bọn họ là sợ trả tiền nên không dám gọi món!
Chương Hạ ôm trán, kêu lên bi phẫn: “Thật muốn đánh nhau với đám có tiền các người quá đi!”
Bị hành bao lâu, bụng đói lại uất ức, Chương Hạ cùng Phó Dịch Vinh - người vừa bị “đâm sau lưng” tầng dưới hai người bắt tay trả thù, gọi một lèo mười mấy chén cháo trắng, kèm theo đủ món sơn hào hải vị.
Không chỉ cháo, còn có súp vi cá nấu hoàng tửu, cá hấp, thịt đông, tôm hùm Úc hấp thượng canh, vịt quay trần bì…
Chỉ nhìn tên món thôi nước miếng cũng suýt thành suối nhỏ rồi.
Hai người luân phiên chọn món, vừa gọi món mình thích, vừa tinh ý gọi cả món đồng đội yêu thích.
Đến món thứ 23, Cố Ứng Châu cuối cùng ngẩng đầu:
“Phó Dịch Vinh, cậu tính làm tể tướng à?”
Phó Dịch Vinh “á” một tiếng, A Hải nhỏ giọng nhắc:
“Anh Phó, ý của anh Cố là cậu gọi hơi quá rồi đó.”
Du Thất Nhân bình thản nhấp trà, nói với Lục Thính An:
“Người ngốc cũng có chỗ hay, bị mắng còn không hiểu.”
Phó Dịch Vinh tức tối: “Perla! Cô bớt lắm lời với Lục Thính An một chút đi, cẩn thận tôi bẻ miệng cô thành hình dưa hấu đó!”
Du Thất Nhân hừ khẽ, liếc anh ta một cái: “Đồ thần kinh.”
Nhà hàng Bạch Tân tuy giá chát, nhưng đồ ăn thật sự xứng đáng, sẽ không có chuyện hơn trăm món mà chỉ được một nhúm nhỏ.
Bọn họ chỉ hơn mười người, gọi hơn hai chục món là do Phó Dịch Vinh cố tình trả thù.
Biết không nên làm quá, anh cũng ngoan ngoãn đóng thực đơn lại, định rung chuông gọi phục vụ.
Nhưng vừa giơ tay, Cố Ứng Châu lại cướp lấy thực đơn một lần nữa.
Phó Dịch Vinh kêu lên: “Em gọi món anh thích rồi mà!”
Cố Ứng Châu chẳng buồn nhìn anh ta, đưa thực đơn thẳng cho Lục Thính An đang còn ngơ ngác bên cạnh:
“Lần đầu ăn với cậu, không biết cậu có kiêng gì không, tự chọn đi.”
Lục Thính An hơi bất ngờ, nhưng vẫn nhận lấy thực đơn.
Xung quanh cả bàn người, cằm suýt rớt xuống bàn.
Đặc biệt là Phó Dịch Vinh, anh sờ sờ mũi mình, cũng may không phải tròn vo, lại nhìn cái nĩa trong tay, may quá cũng không phải màu đỏ.