Tiểu Thiếu Gia Hôm Nay Cũng Bị Bắt Đi Tra Án

Chương 45



Sau khi Vệ Hành rời đi, Du Thất Nhân lập tức túm lấy thời cơ, nhanh chóng mách nhỏ với Lục Thính An.

 

Cô là người trong tổ Trọng Án số Một, ngoài Cố Ứng Châu ra thì tin tưởng Lục Thính An nhất. Hơn nữa, vì có quan hệ thân thích với Kha Ngạn Đống, cô biết rõ ban lãnh đạo của sở cảnh sát vẫn đang cân nhắc đề xuất lập hẳn một phòng riêng cho Lục Thính An.

 

Giờ mà cậu rời khỏi tổ hậu cần, chẳng phải công sức Kha Ngạn Đống suy nghĩ, xoay sở cả nửa ngày đều đổ sông đổ biển hay sao?

Hơn nữa, mỗi ngày đi làm, cô vẫn còn muốn ngắm mặt đẹp trai của Lục Thính An thêm mấy lần, cậu mà chuyển lên tầng ba, cô biết làm sao bây giờ?

Cô là con gái đàng hoàng, chẳng lẽ vì nhìn trai đẹp mà mỗi ngày cứ lên lên xuống xuống giữa các tầng? Đến lúc đó đồn đãi kiểu gì trong sở cũng lan truyền rùm beng cho xem.

 

Thừa dịp Vệ Hành đã rời đi, Du Thất Nhân khẩn trương nói nhỏ với Lục Thính An:

“Cậu đừng để anh ta vẽ bánh vẽ mà tin thật đấy. Cả cái sở cảnh sát này, từ trên xuống dưới, người kiệt nhất chính là sếp Vệ đó! Lúc trước hứa tăng lương cho kỹ thuật viên tổ 3, mà cả năm rồi còn chưa thấy bóng dáng đâu. Bây giờ còn bảo chia cho cậu một nửa tiền thưởng? Đừng đùa, đó là tiền riêng của vợ anh ta!”

 

Lục Thính An hiếm khi có hứng hóng chuyện, liền tò mò hỏi:

“Sếp Vệ chưa có vợ mà?”

 

Du Thất Nhân nghĩ nghĩ, rồi đáp:

“Có bạn gái yêu nhau nhiều năm rồi, nhưng dạo gần đây hình như cãi nhau đòi chia tay. Cô gái đó chê sếp Vệ bận quá, chẳng có thời gian ở bên cô ấy, Tết không về, sinh nhật cũng quên, người không tới mà quà cũng không có. Cậu nghĩ xem, người ta yêu anh ấy vì cái gì? Vì tính keo kiệt của ảnh hả?”

 

Lục Thính An gật đầu, ra vẻ hiểu chuyện.

Cậu rất đồng cảm với bạn gái của Sếp Vệ, bởi vì mẹ cậu trước kia cũng như vậy.

 

Người nhà của cảnh sát thường phải hy sinh rất nhiều, nhất là chuyện tình cảm và sinh hoạt. Từ góc nhìn của mẹ cậu mà nói, trong nhà toàn việc nặng nhọc đều đến tay bà, sống cô độc, ban đêm không ai trò chuyện, chưa kể có khi nửa đêm đang ngủ cũng giật mình vì chồng đi công tác về bất ngờ.

 

Bà từng không ít lần nổi nóng đòi ly hôn, còn hỏi Lục Thính An có ủng hộ không. Mỗi lần như thế, cậu đều thành thật khuyên: nếu đã không chịu nổi nữa thì nên chia tay, vì cuộc sống là của chính mình, đừng vì con mà phải nhẫn nhịn.

 

Dù cuối cùng mẹ cậu vẫn giữ lại cuộc hôn nhân đó, nhưng Lục Thính An nghĩ, nếu bạn gái của sếp Vệ thật sự không muốn cố gắng thêm nữa, thì cô ấy cũng là một cô gái rất kiên cường rồi.

 

Du Thất Nhân bắt đầu đếm đốt tay, nhỏ giọng kể xấu:

“Tổ 3 hay phải tăng ca đêm, sếp Vệ đã thế còn keo kiệt, mua đồ ăn khuya cũng chỉ có mì gói, xúc xích cũng tiếc không cho thêm một cây. Chứ như bên tổ Một bọn mình á, cậu mà muốn ăn bào ngư vi cá, sếp Cố có thể gọi được cho cậu ngay cả nửa đêm.”

 

Cô nhìn Lục Thính An bằng ánh mắt chân thành như muốn nói: Ai giàu ai nghèo, chẳng lẽ cậu còn chưa nhìn ra?

 

Lục Thính An cười nhạt, vẻ thờ ơ:

“Cô nghĩ tôi thiếu mấy thứ như bào ngư vi cá à?”

 

Du Thất Nhân bị câu hỏi này chặn họng luôn.

 

Nói ra cũng đúng thật. Tuy nhà cậu không bằng Cố gia giàu sụ, nhưng Lục gia cũng là hào môn có tiếng, đâu đến mức thiếu tiền. Hơn nữa, Lục Trầm Hộ xem cậu như bảo bối, muốn gì có nấy, đến cả đồ ăn khuya tổ Một có, cậu cũng chẳng buồn để mắt tới.

 

Du Thất Nhân bất lực thở dài:

“Vậy cậu coi trọng cái gì ở tổ 3 chứ…”

 

Lục Thính An nghiêm túc suy nghĩ một lúc.

Nói thật thì cũng chẳng phải vì đam mê công việc, cậu cũng không phải kiểu nghiện tăng ca. Nhưng cậu có chút tò mò, không biết ngoài Cố Ứng Châu ra, liệu những tổ trưởng khác của Trọng Án Tổ có giúp cậu bớt đi những giấc mơ đè nặng kia không.

 

Vệ Hành tự đưa cơ hội đến cửa, cậu dĩ nhiên phải thử một lần.

 

Còn về Tằng Diệc Tường… Cậu chẳng có cảm tình gì đặc biệt, coi như đồng nghiệp bình thường, xã giao đúng mực là đủ.

 

Mà quan trọng nhất là: tôn trọng và tín nhiệm.

 

Cậu với tổ 3 hoàn toàn không thân thiết, lần đầu nói chuyện còn là lúc Lục Trầm Hộ đưa đồ ăn khuya đến. Vệ Hành không phải vì được ăn ngon mà tỏ ra thân thiện, mà vì anh ta thật lòng thấy cậu có năng lực, nên mới muốn kéo về tổ mình.

 

Ai mà không thích nghe lời hay? Lục Thính An cũng là người trần mắt thịt, dĩ nhiên cậu thích cảm giác được người khác công nhận.

 

Du Thất Nhân còn đang mong chờ một câu trả lời, nhưng Lục Thính An lại không đáp gì.

 

Vấn đề này cũng giống như chuyện “bạn trai nên đối xử thế nào với bạn gái”, không có đáp án cố định, càng không cần ai dạy.

 

Tổ Một thực lực mạnh, bầu không khí lại tốt, đúng là một tập thể tuyệt vời. Nhưng chính vì vậy, họ dễ sinh tâm lý bài xích người ngoài, khó chấp nhận người mới.

 

Lục Thính An cũng rất tò mò: không biết đến bao giờ họ mới chịu chủ động hạ thấp cái tôi, để đón nhận một người mới.

 

Buổi tiệc mừng phá án vẫn tiếp tục diễn ra vui vẻ. Tổ Một và tổ 2 uống vài ly vang đỏ, người bắt đầu nóng lên, không khí cũng dần náo nhiệt.

 

Tằng Diệc Tường bình thường ngoài mắng người ra thì chẳng khác gì khúc gỗ, nay có tí men vào liền nói chuyện nhiều hẳn, còn chủ động mời rượu Lục Thính An:

“Mấy hôm trước tôi có chỗ sai, Lục thiếu gia, cậu đừng để bụng.”

 

Lục Thính An nhướng mày, cố tình hỏi lại:

“Sếp Tằng nói là chuyện gì?”

 

Tằng Diệc Tường: “……”

 

Đây là lần đầu tiên anh ta gặp kiểu người như Lục Thính An. Anh đã hạ mình xin lỗi, thuận nước đẩy thuyền cũng được, vậy mà cậu lại cố ý hỏi lại? Nếu nói chi tiết ra, lại giống như anh chuyên làm mấy chuyện nhỏ nhặt; mà không nói thì lại thành xin lỗi nửa vời, chẳng ra sao.

 

Tằng Diệc Tường cảm thấy Lục Thính An đúng là cáo già. Một câu nhẹ hều, vừa tỏ vẻ rộng lượng, vừa khiến người khác bị gài vào thế phải tự gõ đầu mình.

 

Đã đến nước này rồi, anh cũng mặt dày nói tiếp:

“Chuyện hôm đó cậu đến báo án, tôi lại đuổi cậu về. Tổ 2 chúng tôi lúc đó chưa từng gặp loại tình huống đó, không dám tuỳ tiện lãng phí cảnh lực…”

 

“Khoan đã.” Lục Thính An đang rót nước trái cây bỗng ngưng tay, thản nhiên nói:

“Anh Tằng nói vậy nghe như tôi sai ấy nhỉ?”

 

Tằng Diệc Tường cắn răng chịu đựng:

“Là hiểu lầm! Ý tôi là nếu có lần sau, tôi nhất định lập tức điều người đến hiện trường, hoàn toàn tin tưởng cậu!”

 

Cố Ứng Châu chen vào, giọng nhàn nhạt:

“Chuyện như vậy tốt nhất là đừng có lần sau.”

 

Tằng Diệc Tường làm như không nghe thấy, đưa ly rượu tới trước mặt Lục Thính An:

“Thôi thì… một ly xí xoá, huề cả làng ha?”

 

Lục Thính An cười nhạt, hào sảng cụng ly, một hơi cạn sạch ly nước trái cây.

 

Tằng Diệc Tường mặt đã đỏ bừng nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo. Anh lại rót thêm cho mình một ly, rồi cầm bình rượu, nghiêng miệng chai về phía ly trước mặt Lục Thính An…

 

Tay Tằng Diệc Tường còn chưa kịp nghiêng bình rượu, một ngón tay thon dài đã nhanh chóng đưa ra, khẽ dùng lực nâng ngược bình rượu lên.

 

Giọng nói lười nhác mà thản nhiên của Cố Ứng Châu vang lên từ bên cạnh:

“Anh làm sao dám rót rượu cho cậu ấy?”

 

Từ đầu buổi tiệc đến giờ, Lục Thính An vẫn chỉ uống nước trái cây. Trong Tổ Trọng Án cũng không có cái gọi là “văn hóa ép rượu”, nên không ai ép cậu phải uống.

 

Du Thất Nhân vô tình nghe được câu này, liền tò mò nghiêng người lại gần:

“Cậu là trai đẹp dị ứng cồn hả?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Lục Thính An suýt nữa thì phun nước ra, may mà còn kịp nhịn xuống.

“Không đến mức dị ứng,” cậu đáp, “Chỉ là không hợp. Trước đây thì t.h.u.ố.c lá với rượu tôi chơi cả.”

 

“Giờ thì sao?”

 

“Giờ lớn rồi, sống biết giữ mình hơn.”

 

Hút thuốc uống rượu ảnh hưởng rất lớn đến sức khoẻ. Nguyên chủ cơ thể vốn đã yếu, cũng là do không dứt được mấy thói quen đó.

 

Lục Thính An vốn dĩ không thích rượu chè, đời trước cho dù có tham dự tiệc tùng, cũng chỉ nhấp vài ly cho có, tuyệt không để mình mất kiểm soát.

 

Du Thất Nhân: “…”

 

Mấy câu này nếu là ông già bảy tám chục tuổi nói ra thì nghe còn xuôi. Nhưng Lục Thính An còn nhỏ hơn cô hai tuổi, cậu mà gọi là “già rồi” thì cô phải gọi bản thân là gì?

 

Du Thất Nhân không muốn đôi co nữa, lúc này Tằng Diệc Tường liền nhân cơ hội đến gần, đẩy nhẹ cô sang bên cạnh, nhỏ giọng nói:

“Perla, dịch qua chút đi, tôi có chuyện muốn nói riêng với Lục thiếu.”

 

Uống rượu vào, Tằng Diệc Tường như biến thành người khác. Du Thất Nhân khinh thường cái kiểu cứ giả vờ thân thiết của anh ta, liền miễn cưỡng nhích người sang bên.

 

Tằng Diệc Tường lập tức ngồi xuống vào chỗ cô vừa rời đi, trông rất tự nhiên.

 

Lục Thính An vẫn thản nhiên vừa ăn vừa hỏi, nghiêng đầu nhìn qua:

“Sếp Tằng còn chuyện gì sao?”

 

Tằng Diệc Tường không trả lời ngay, mà lặng lẽ tự rót thêm một ly rượu.

 

Một ly trôi xuống bụng, dũng khí cũng theo đó mà lên:

“Tôi có một vụ án, muốn nhờ cậu cố vấn chút… xem có thể chỉ cho tôi một con đường sáng hay không.”

 

Lục Thính An hơi nhướn mày, giơ tay làm động tác “xin mời”, trong lòng thì âm thầm buồn cười vì cái từ “con đường sáng”, nghe mà cứ như mình là pháp sư chỉ đường mê tín vậy.

 

Tằng Diệc Tường không để ý vẻ mặt cậu, bắt đầu thao thao bất tuyệt kể về vụ cướp ngân hàng hơn mười ngày trước.

 

Cồn rượu làm anh nói năng có chút lộn xộn, đầu lưỡi hơi líu, lời mở đầu chẳng ăn nhập gì với phần sau. Nhưng Lục Thính An vẫn nghe được đại khái:

 

Nửa tháng trước, một ngân hàng ở khu Nam Đông bị cướp. Hai tên cướp có chuẩn bị kỹ càng, mang theo hai khẩu s.ú.n.g và cả thuốc nổ tự chế. Sau khi xông vào khống chế con tin, một tên đi thẳng tới phòng giữ tiền và mở được cửa két bằng mật mã, cuỗm đi vàng thỏi và tiền mặt.

 

Vụ cướp không gây thương vong, nhưng ngân hàng thiệt hại đến hàng triệu. Dân Cảng Thành kéo nhau đến ngân hàng gây rối, đòi rút lại số tiền đã gửi.

 

Tổ 2 ban đầu nghi ngờ giám đốc ngân hàng có dính líu, vì nếu không có người trong giúp sức, bọn cướp không thể dễ dàng mở được két như vậy.

 

Nhưng sau khi điều tra, họ thấy không đơn giản. Vị giám đốc đó là người đứng tuổi, gia đình êm ấm, có vợ, có con trai và con gái. Ông ta không mê cờ bạc, không đầu tư linh tinh, tiền bạc cũng không có dấu hiệu bất thường. Nếu ông ta thật sự vì tiền mà làm vậy thì chẳng khác nào tự buộc chứng cứ lên người mình, quá ngu ngốc.

 

Cùng lúc đó, Tổ 2 cũng đã điều tra các hội sở giải trí và sòng bạc quanh vùng, nhưng không thấy ai có biểu hiện tiêu xài hoang phí. Hai tên cướp cứ như bốc hơi khỏi Cảng Thành.

 

Hiện tại, điều Tằng Diệc Tường lo nhất là bọn chúng đang ẩn mình đâu đó, nằm im một năm nửa năm. Đến lúc đó vụ án chìm vào quên lãng, ngân hàng tuyên bố phá sản, thì kế hoạch của bọn chúng coi như thành công.

 

Nhìn gương mặt đột nhiên trở nên u ám của Tằng Diệc Tường, Lục Thính An hỏi:

“Đã điều tra hết các nhà xưởng gần vùng ngoại ô chưa? Như xưởng sản xuất đồ nội thất, hoặc là các tiệm kim hoàn, hỏi từng nhà một?”

Nam Cung Tư Uyển

 

Chương Hạ ngồi gần đó cũng hóng được, lập tức nhìn sang hỏi:

“Tại sao phải điều tra tiệm kim hoàn? Chẳng lẽ bọn cướp định đúc vàng thành đồ trang sức luôn?”

 

Lục Thính An lắc đầu:

“Tôi không có ý đó. Chỉ là nếu muốn chế tạo b.o.m thì cần người có kỹ thuật, và cần một nơi không bị nghi ngờ. Nhà xưởng ngoại ô rất thích hợp, có ồn ào cũng không ai để ý.”

 

“Có lý!” Tằng Diệc Tường lập tức nói. “Nghe mấy con tin kể lại, thứ bọn cướp lấy là phần kim loại bọc ngoài thuốc nổ. Như vậy có thể loại trừ kiểu ‘tay mơ may mắn’, nhất định phải là người có hiểu biết hóa học, làm việc cẩn thận mới có thể chế ra thứ đó.”

 

“Nếu đã vậy thì chúng ta nên đích thân đi kiểm tra hết vùng ngoại ô một chuyến.” Anh dừng lại, sau đó nói nhanh hơn: “Còn mấy sòng bạc, tụ điểm giải trí đó… có cần tiếp tục cho người theo dõi không?”

 

Lục Thính An khẽ bật cười, giọng không rõ ý:

“Ai cũng nghĩ bọn cướp sau khi thành công sẽ đi tiêu tiền ở mấy chỗ đó. Nhưng bọn chúng đâu phải ngu mà tự chui đầu vào rọ?”

 

Bọn chúng dám giữa ban ngày cướp ngân hàng, gan lớn, nhưng không phải loại bất cẩn. Bọn đó chắc chắn sẽ không xuất hiện ở mấy nơi như sòng bạc hay hội sở giải trí.

“Nhưng anh Tằng cũng không cần lo bọn chúng cứ trốn mãi trong nhà. Vụ cướp cho thấy bọn chúng rất thèm khát tiền. Mà người như vậy… trong nhà mà ôm một đống tiền mặt, làm sao chịu nổi mà không tiêu xài?”

 

“Chúng sẽ tiêu. Hơn nữa là kiểu tiêu mà trong lòng nghĩ mình đã lên một tầng lớp khác nên cũng muốn xài tiền giống như giới nhà giàu.”

 

Ánh mắt Tằng Diệc Tường vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ, dừng lại ở khu ghế lô phía đối diện.

 

Nơi đó là một nhóm nam nữ trẻ tuổi, tay cầm ly, miệng cười nói rôm rả. Dáng vẻ họ đầy tự tin, trên bàn đầy ắp các món ăn sang trọng, đủ mọi kiểu dáng, trưng bày như sắp chụp ảnh quảng cáo.

 

Tằng Diệc Tường khẽ mím môi, ngập ngừng hỏi:

“Ý cậu là… ở đây?”

 

Lục Thính An liếc anh một cái, ánh mắt như đang nhìn đứa trẻ vừa biết điều:

“Không sai. Càng là nơi nhiều người giàu, anh càng phải để ý đến những kẻ ‘không hợp hoàn cảnh’. Người không thuộc về nơi đó, thì bất kỳ chi tiết nào trên người họ cũng dễ gây nghi ngờ.”

 

Tằng Diệc Tường cảm động như sắp rơi nước mắt, buông ly rượu, muốn túm lấy tay Lục Thính An:

“Tôi hiểu rồi! Đại sư ơi!”

 

Lục Thính An nghiêng người tránh, không cho anh chạm vào.

“Đi tìm giám đốc ngân hàng ngay đi. Ông ta đã từng thấy mặt bọn bắt cóc, e là dữ nhiều lành ít.”

 

Vụ cướp này không phải là “không có thương vong” chỉ là nạn nhân còn chưa được tìm thấy mà thôi.

 

Giọng nói của cậu vừa dứt, cả hai tổ cảnh sát đều rơi vào im lặng.

 

Tin xấu này không ai muốn thừa nhận, nhưng khi đã bị nói toạc ra, cảm giác như có tảng đá đè lên tim từng người.

 

Giết một người, với bọn cướp mà nói chẳng đáng là gì. Nhưng người c.h.ế.t đó là một người cha, mà đứa con lớn nhất của ông ta… mới chỉ năm tuổi.

 

Trong khu ghế lô bỗng trở nên yên lặng, tiếng hát từ đại sảnh tầng dưới truyền lên tai mọi người rất rõ ràng.

 

Bài đang được hát là 《Nước Mắt Hoa Lê》 lời ca sâu sắc, giai điệu du dương. Đây là bản hit giúp một nữ ca sĩ thành danh cách đây 5 năm, từng làm mưa làm gió khắp Cảng Thành.

 

Phó Dịch Vinh mang vẻ mặt u sầu, khẽ hát theo vài câu, rồi thở dài thật sâu.

“Đúng là… đời người, vô thường thật đấy. Còn nhớ người đầu tiên hát bài này không? Tống Nghi Chi, năm đó bị thiêu c.h.ế.t trong vụ cháy trước mắt bao người… cũng sắp tròn 5 năm rồi.”

 

Sau khi Tống Nghi Chi qua đời, đến nay fan của cô vẫn luôn thương nhớ. Mỗi năm đều tổ chức giỗ lớn, bài hát của cô cũng trở thành ca khúc quốc dân của Cảng Thành.

 

Nhưng… thì có ích gì? Người c.h.ế.t không thể sống lại. Mọi người chỉ bắt đầu “yêu thương” cô… sau khi cô đã không còn trên cõi đời này.