“Nghe nói lại đến một vụ nữa hả?”
Một cảnh sát khác vừa bưng miếng bánh kem vừa đi tới, chìa ra trước mặt Lục Thính An mời cậu ăn thử.
Lục Thính An phất tay từ chối, “Không ăn đâu, ngán lắm rồi.”
Cảnh sát kia đáp một tiếng, chẳng khách sáo gì mà tự xúc một thìa đút vào miệng, vừa ăn vừa lim dim mắt tận hưởng như đang nếm sơn hào hải vị.
Gần đây Lục Thính An cứ lang thang trong sở cảnh sát như nhà mình, tuy tính tình hơi lạnh lùng, không hay chủ động bắt chuyện nhưng lại rất công bằng với mọi người, không phân biệt chức cao chức thấp, vì thế ai cũng dần dần xóa bỏ định kiến với cậu.
Lại thêm Lục Trầm Hộ trước sau phái người đến tận nơi hai lần. Lần đầu mang đến quà sáng đầy ắp tình nghĩa, lần sau lại gửi mấy hộp bánh ngọt Phúc Đỉnh danh tiếng để mọi người uống trà chiều. Cả sở cảnh sát đều được thơm lây.
Của cho là của nợ, mà nợ ăn uống thì ai cũng tự hiểu. Giờ chỉ cần trong sở có ai sinh nhật, hay phòng ban nào có lãnh đạo mời trà, nhất định sẽ có người gọi Lục Thính An tới góp vui.
Cậu cũng không tách biệt, trái lại rất biết hòa mình, chỉ cần không bận quá thì đều ghé qua góp phần náo nhiệt.
Nghiêng đầu nhìn lên lầu, cậu hỏi người cảnh sát đang ăn bánh kem: “Vừa rồi hai người đi lên lầu, anh thấy rõ là ai không?”
Cảnh sát kia vừa nhai bánh, vừa mơ hồ nói: “Cô kia trùm kín như vậy, chắc mẹ ruột cũng chưa chắc nhận ra nổi. Người đi cùng thì khác, từng lên cả bản tin thời sự, dân Cảng Thành không ít người nhận mặt là luật sư Chiêm Tinh Quang.”
Lục Thính An ra vẻ muốn đi lên, vừa đi vừa hỏi thêm: “Anh ta nổi tiếng lắm sao?”
Nói cách khác, có thể mời được nhân vật như thế đến sở cảnh sát, người phụ nữ kia chắc chắn không tầm thường.
“Danh tiếng?” Cảnh sát nọ hừ lạnh, vẻ mặt khinh thường thấy rõ: “Chỉ là một tên luật sư vô lương tâm, dựa vào chút tài mọn mà muốn làm gì thì làm! Án hắn nhận, mười vụ thì bảy vụ là giúp mấy kẻ ác trắng án. Lắm tiền, truyền thông đưa tin, hắn lại càng như diều gặp gió. Tôi đến giờ còn tức. Hai năm trước, hắn bào chữa cho một tên vừa cưỡng h.i.ế.p vừa g.i.ế.c người, cuối cùng chỉ lãnh ba năm tù! Mà còn giả bệnh hiểm nghèo, sống ung dung ngoài vòng pháp luật đấy!”
Lục Thính An nghe vậy cũng không lấy gì làm lạ.
Chuyện kiểu này cậu thấy nhiều rồi. Bất kể thời đại nào, ngành nghề nào cũng có những kẻ vì tiền mà bán đứng lương tâm. Những người như thế không những chẳng thấy mình sai, trái lại còn tự hào vì nổi tiếng, được xã hội chú ý.
Lục Thính An nhấc chân bước lên lầu: “Tôi lên trên xem một chút.”
Cảnh sát kia đáp lời, rồi thò người lại gần, hạ giọng nói như sắp bật mí tin động trời: “Xong việc rồi thì quay lại chỗ tôi ngồi chơi nhé. Tôi muốn nghe cậu nói xem, vụ gì mà phải tìm tới tên Chiêm Tinh Quang đó, cái loại người thối nát như hắn, chắc chắn lại có trò mèo.”
Lục Thính An thấy bộ dạng hóng chuyện của anh ta thì chỉ bật cười, tiện tay giơ một dấu OK rồi xoay người đi lên lầu.
Trong văn phòng, người phụ nữ vẫn khẽ cúi mặt, không hề có ý định để lộ gương mặt thật của mình.
Cố Ứng Châu mất kiên nhẫn, ánh mắt lạnh lùng lia về phía Chiêm Tinh Quang. Tuy không trút giận lên người phụ nữ kia, nhưng ngữ khí cũng chẳng dễ nghe:
“Chiêm tiên sinh, không phải anh đã nói rõ với thân chủ quy tắc của sở cảnh sát rồi sao?”
Ở Cảng Thành, cái tên Cố Ứng Châu không ai không biết. Không chỉ vì bản thân anh năng lực vượt trội, mà quan trọng hơn, sau lưng anh là Cố gia, một thế lực mà chẳng ai dám đụng vào.
Chiêm Tinh Quang dù ngoài xã hội ra vẻ ghê gớm đến đâu, đứng trước mặt người như Cố Ứng Châu cũng chỉ có thể thu liễm, ngoan ngoãn cúi đầu.
Anh ta nghiêng người nói nhỏ bên tai người phụ nữ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Cô Tống, làm ơn tháo kính râm và khẩu trang xuống. Sếp muốn lập án thì trước hết cần xác nhận thân phận người báo án.”
Nói xong, lại quay sang Cố Ứng Châu, giọng điệu mang theo chút cầu xin:
“Thân phận của cô Tống có phần nhạy cảm. Không biết sếp có thể giữ kín chuyện này được không?”
Cố Ứng Châu nhếch môi, nở một nụ cười chẳng có chút nhiệt độ nào:
“Đây là sở cảnh sát, không phải sạp rau ngoài chợ. Có chuyện cũng muốn mặc cả à?”
Chiêm Tinh Quang nghẹn họng, sắc mặt trở nên ngượng ngập.
Người phụ nữ kia hiểu rõ, ở nơi này không thể “đỏng đảnh”, cuối cùng cũng không cố chấp nữa. Do dự một chút, cô ta tháo kính râm và khẩu trang xuống.
Cùng lúc đó, Lục Thính An gõ cửa bước vào đúng ngay khoảnh khắc người phụ nữ lộ mặt thật.
Phó Dịch Vinh và Lý Sùng Dương đồng thời cau mày, ánh mắt dán chặt vào khuôn mặt của cô ta, càng nhìn càng thấy quen, càng nghĩ lại càng cảm thấy kỳ lạ.
“Cô… nhìn giống…”
Người phụ nữ nở nụ cười, đôi mày lá liễu cong lên, càng khiến khuôn mặt càng thêm giống một người khác.
“Rất giống, đúng không?” Cô mở lời, giọng điệu lại rất bình tĩnh, chẳng có vẻ gì là ngượng ngùng.
“Tôi tên là Tống Mỹ Hàm, là chị gái của Tống Nghi Chi. Từ nhỏ đến lớn, ai nhìn thấy hai chị em tôi cũng đều nói như thể được đúc ra từ cùng một khuôn mẫu.”
Nam Cung Tư Uyển
Phó Dịch Vinh há hốc miệng:
“Chưa từng nghe nói Tống Nghi Chi có chị gái.”
Cố Ứng Châu chẳng buồn nghe bọn họ tán gẫu, lập tức lấy giấy và bút đẩy qua:
“Điền thông tin cá nhân, nói rõ vụ án đi.”
Tống Mỹ Hàm nhận lấy bút, bàn tay khẽ run:
“Em gái tôi… mất tích rồi.”
“Em gái cô…” Phó Dịch Vinh trợn tròn mắt, ngẩn ngơ hỏi lại:
“Ý cô là Tống Nghi Chi?”
Lý Sùng Dương thì gần như nổi giận:
“Tro cốt của cô ấy bị trộm à? Có phải fan cuồng nào đó lại làm chuyện điên rồ?”
Sắc mặt Tống Mỹ Hàm trắng bệch, như thể bị một cái tát vào lòng:
“Không phải tro cốt. Là… người! Cô ấy vẫn còn sống! Cô ấy mất tích rồi!”
Giọng cô vừa dứt, cả văn phòng im phăng phắc. Không khí như ngưng đọng.
Cuối cùng vẫn là Lý Sùng Dương phá vỡ sự im lặng. Anh bật dậy, ánh mắt hoang mang như vừa nghe thấy chuyện hoang đường nhất thế giới.
“Cô ấy không phải… đã c.h.ế.t từ năm năm trước rồi sao?!”