Cảng Thành có hơn mười triệu dân cư thường trú, mấy năm gần đây do qua lại với đại lục ngày càng mật thiết, dân số lưu động cũng tăng lên không ít.
Người càng đông, những vụ án mất tích lại càng dày đặc. Mỗi năm số báo án mất tích lên đến hàng chục nghìn vụ, năm năm cộng dồn lại, tài liệu chất thành một ngọn núi nhỏ cũng không ngoa.
Dù trong số đó có nhiều vụ là người già mắc Alzheimer đi lạc, nhưng loại trừ những trường hợp này thì khối lượng số liệu mà tổ trọng án cần phải tra xét vẫn cực kỳ đồ sộ.
Một mình Du Thất Nhân chắc chắn không thể lấy hết ngần ấy hồ sơ được, thế nên Cố Ứng Châu cùng Lục Thính An chuẩn bị xuống lầu hỗ trợ.
Ngay tại cửa thang lầu, hai người tình cờ chạm mặt Chương Hạ.
Chương Hạ đang áp giải một tên thanh niên tóc nhuộm vàng lên lầu.
Người kia hai tay bị còng, nhưng vẻ mặt lại chẳng có chút căng thẳng nào khi vào đồn cảnh sát, ngược lại còn cười cợt, thái độ bất cần đời.
Chương Hạ bị gã làm phiền đến phát bực, vừa thấy Lục Thính An liền lập tức đổi sắc mặt, cười chào:
“Thính An, xuống dưới à?”
Lục Thính An chỉ tay xuống dưới lầu:
“Lấy tư liệu.”
Ánh mắt cậu lướt qua người tên thanh niên kia:
“Còn đây là?”
Tên tóc vàng vốn đang huýt sáo, âm điệu vừa thổi đến nửa chừng thì chợt trông thấy Cố Ứng Châu gã lập tức cứng họng, tiếng huýt nghẹn lại trong cổ, âm điệu run rẩy vặn vẹo.
Y như mèo gặp phải lão hổ, gã rụt ngay ra sau lưng Chương Hạ trốn như chuột, khiến Lục Thính An cũng phải liếc nhìn Cố Ứng Châu bằng ánh mắt nghi hoặc.
“Sao vậy?”
Lục Thính An mấp máy môi, không phát ra tiếng mà hỏi bằng khẩu hình.
Cố Ứng Châu bình tĩnh lắc đầu, mặt không đổi sắc, trả lời nhẹ như không:
“Lưu manh thấy cảnh sát thì ai chẳng thế.”
Tên tóc vàng: “……”
Lục Thính An: “……”
Nói bừa! Rõ ràng vừa rồi còn huýt sáo trước mặt Chương Hạ cơ mà?
Cố Ứng Châu đúng là không có ấn tượng mấy với tên tóc vàng này, nhưng Chương Hạ thì hiểu rõ chuyện giữa hai người họ như lòng bàn tay.
Anh ta nhiệt tình giải thích với Lục Thính An:
“Gã này tên là A Bỉnh, lưu manh có tiếng ở Cửu Long Thành. Giết người phóng hỏa thì chưa làm, nhưng trộm cắp, lừa đảo, chơi bời lưu manh thì không thiếu thứ gì. Nói là khách quen của sở cảnh sát cũng không ngoa.”
“Thường thì hạng tiểu tặc như gã không đến lượt tổ trọng án chúng ta ra mặt, nhưng nửa năm trước tên này dám giở trò đồi bại với một cô gái ăn xin ngay trên phố, đúng lúc bị sếp Cố bắt gặp… sếp Cố lập tức đạp gã một cước.”
Vừa nhắc tới chuyện đó, A Bỉnh lập tức nhăn mặt che n.g.ự.c theo phản xạ.
Đó đâu chỉ là một cú đá mà là cú đá khiến gã gãy hai xương sườn, đến giờ còn ê ẩm.
Loại người như gã giỏi nhất là làm trò hề, nhưng nếu ai dám động đến gã thật sự, gã lập tức gọi cả đám huynh đệ trên phố đến trả đũa.
Đáng tiếc gã lại đụng nhầm người.
Gặp Cố Ứng Châu chẳng khác gì đ.â.m đầu vào thép nguội.
Người gã gọi đến chẳng động nổi một sợi lông của Cố Ứng Châu, ngược lại còn bị dọn dẹp sạch sẽ.
Lần đó, đến cả một xu tiền thuốc cũng chẳng moi được, còn bị giam ở bệnh viện tư nhân nhà họ Cố, điều trị khổ sở hơn cả ngồi tù.
Sau khi ra viện, gã còn phải ngồi thêm hai tháng tù.
Từ đó trở đi gã ngoan hẳn, ra đường gặp phụ nữ cũng chẳng dám huýt sáo tán tỉnh nữa.
Cảm nhận được ánh mắt Cố Ứng Châu dừng lại trên mình, A Bỉnh lập tức nặn ra một nụ cười lấy lòng:
“Sếp à, em học ngoan từ lâu rồi, lần này là hiểu lầm thôi mà…”
Cố Ứng Châu chẳng buồn liếc gã lấy một cái, hỏi Chương Hạ:
“Sao lại bị bắt?”
Chương Hạ kể lại sự việc không thêm không bớt:
“Thằng này định ăn quỵt ở nhà hàng.”
Vừa dứt lời, A Bỉnh liền kêu lên:
“Em oan thật mà!”
Từ sau bữa ăn ở nhà hàng Bạch Tân lần trước, tổ của Tằng Diệc Tường liền theo dõi chặt các tụ điểm xa hoa nổi tiếng, bao gồm cả Bách Hối Môn, các tiệm tắm cao cấp và chuỗi nhà hàng như Bạch Tân.
Lúc chưa để ý thì không sao, nhưng vừa dòm kỹ là thấy ngay không ít kẻ khả nghi.
Ví dụ như có kẻ ban ngày còn ăn xin ngoài đường, đến tối thì diện vest bóng lộn, ôm mỹ nhân trẻ đẹp ra vào khách sạn.
Hay có người từng bị báo nợ nần, lại vẫn sống sung sướng, giấu mình trong các tiệm tắm hạng sang, bao nuôi tình nhân mà chẳng ai hay biết.
Tằng Diệc Tường lần lượt bắt được mấy người, tuy chưa thể tóm được đám cướp thật sự, nhưng ít ra cũng đã dẹp được một ổ tụ điểm ăn xin trá hình, góp phần làm sạch một phần không khí ô nhiễm của Cảng Thành. A Bỉnh chính là một mắt xích trong kế hoạch “tẩy rửa” ấy của tổ 2.
“Lúc tôi đang theo dõi ở khách sạn Tây Á thì bắt gặp tên này,” Chương Hạ nói, “Thấy gã xuất hiện ở đó là tôi thấy sai sai rồi. Quả nhiên, gã gọi một bàn đầy món ngon, ăn xong không trả tiền, còn định chuồn mất.”
Tình huống của A Bỉnh không hoàn toàn giống kiểu cướp bóc như Lục Thính An từng đề cập, gã không phải loại người tiêu tiền như nước để trà trộn vào giới nhà giàu, nhưng hành vi ăn quỵt rõ ràng là khó tha thứ.
A Bỉnh lúc này cảm thấy mình còn oan hơn Đậu Nga. Gã cố giơ tay lên biện bạch, nhưng bị còng trói chặt chỉ nhúc nhích được chút xíu, đành buông tay, than thở:
“Ấy sếp ơi, các anh nói xem có đạo lý không? Em mới ăn được nửa bữa, chẳng lẽ đi WC cũng không được sao? Con người ai chả có ba cái cấp bách?”
Chương Hạ cười lạnh, “Mày có tiền không?”
A Bỉnh làm bộ kinh ngạc: “Không có tiền thì cũng không được đi vệ sinh à?”
Chương Hạ: “……”
Anh ta tức đến lộn ruột, suýt không nhịn được mà bịt miệng tên hoàng mao này lại. Nói thì nhanh, mà toàn là nói nhăng nói cuội, chẳng lọt ra câu nào thật lòng.
May là ở đây còn có người khiến A Bỉnh phải dè chừng là Cố Ứng Châu. Anh chỉ cần khẽ tặc lưỡi một tiếng, sắc mặt A Bỉnh lập tức thay đổi, thu hồi nụ cười xun xoe, đứng nghiêm lại, như học sinh bị gọi lên bảng.
A Bỉnh bắt đầu giải thích:
“Em đúng là không có tiền thật, nhưng mà sếp, có đôi khi vận may tới thì cản cũng không được. Vài hôm trước em mua vé số lục hợp, các anh đoán trúng số là ai?”
Chương Hạ liếc gã: “Không phải lại là mày đấy chứ?”
A Bỉnh cười toe toét: “Trúng thật đấy! Một vạn đồng hẳn hoi! Em đi khách sạn Tây Á ăn bữa cơm cũng đâu có tiêu hết. Một mình em thì làm sao ăn hết cả một vạn chứ? Ai dè còn xui xẻo như vậy, vừa mới phát tài một lần thì đã bị bắt, thiệt là oan uổng muốn chết.”
Chương Hạ vẫn nửa tin nửa ngờ, đẩy gã đi tiếp:
“Thành thật một chút, có trúng số hay không chúng tôi sẽ xác minh.”
A Bỉnh không chút sợ hãi, nhún vai, mặt dày như không. Trúng số là thật, nhưng ăn quỵt cũng là thật. Gã không ngờ vận xui của mình lại đến đúng lúc, đang nửa chừng thì bị Chương Hạ bắt được.
May mà còn chưa kịp rời khỏi khách sạn, cảnh sát cũng chưa có chứng cứ thực sự, nếu không gã lại phải ngồi bóc lịch vài hôm. Có tiền trong túi, A Bỉnh lại bắt đầu mạnh miệng, còn lắm lời hỏi chuyện án:
“Sếp Chương, dạo gần đây thấy anh hay lượn qua chỗ ăn chơi nhỉ? Sao thế, đại án của tổ 2 các anh còn chưa có manh mối à?”
A Bỉnh vốn là “khách ruột” của sở cảnh sát, thậm chí còn quen mặt mấy anh cảnh sát tổ trọng án hơn cả người dân bình thường.
Chương Hạ trừng mắt: “Liên quan gì đến mày?”
Bị gắt vậy A Bỉnh cũng không cáu, ngược lại còn cười khổ:
“Cảng Thành xảy ra vụ cướp ngân hàng lớn như vậy, có liên quan đến mỗi người dân mà. Sếp Chương, anh đừng trút giận lên tôi, biết đâu tôi nói được chuyện gì đó các anh còn dùng được?”
Chương Hạ lộ vẻ khinh thường. Nhưng còn chưa kịp phản bác, Lục Thính An đã lên tiếng trước:
“Đúng là nên hỏi cậu đấy.”
Cậu liếc A Bỉnh, nói: “Dạo gần đây có ai đột nhiên có tiền, rồi hay lui tới mấy chỗ xa xỉ mà bình thường bọn họ không bén mảng tới không?”
A Bỉnh do dự. Tuy rằng chẳng thân thiết gì mấy người trong khu, nhưng sống chung một ngõ, ngày nào cũng gặp mặt giờ mà khai người ta ra thì chẳng phải tự biến mình thành kẻ không có tình nghĩa sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn lắp ba lắp bắp nói vài cái tên, nhưng Lục Thính An chỉ liếc qua là biết hắn đang nói dối.
Lục Thính An xua tay, có chút thất vọng: “Mang đi đi. Xem ra hắn cũng chẳng quen biết rộng rãi gì cho cam.”
“……”
A Bỉnh cảm thấy bị xúc phạm. Hắn tự nhận mình cũng là nhân vật có tiếng trong một vài góc khuất ở Cảng Thành, bị đánh giá như thế thì chẳng khác nào bị xát muối vào lòng tự trọng.
“Cách đây hai ngày, các anh không phải vừa bắt thằng Kim Mãnh ở sòng bạc sao? Tôi biết tiền hắn đánh bạc từ đâu mà có.”
Lục Thính An và Cố Ứng Châu lập tức nhìn sang Chương Hạ.
Chương Hạ nhớ lại rồi gật đầu, “Đúng là có một người như vậy.”
Gã Kim Mãnh thua số tiền rất lớn, còn làm loạn ngay cửa sòng bạc, suýt nữa thì bị bảo vệ đánh gãy chân. May mà lúc ấy tổ 2 đang ở gần đó, liền đưa cả đám về đồn xử lý.
Nhưng phía sau các sòng bạc của Cảng Thành đều có thế lực không dễ đụng vào, cảnh sát cũng không dám làm to chuyện. Sau khi mắng mỏ vài câu thì họ thả mấy người của sòng bạc, còn Kim Mãnh bị tạm giữ vì gây rối trật tự.
“Tiền hắn từ đâu mà có?” Chương Hạ hỏi.
A Bỉnh lộ vẻ mặt đầy ẩn ý:
“Tháng trước, vợ hắn vừa mới sinh con. Trước đó hắn đã có một đứa con 6 tuổi, luôn kêu than con cái tiêu tốn, lại thêm đứa nữa thì càng mệt. Vậy là hắn đem đứa con sơ sinh đi bán.”
Chương Hạ trợn mắt kinh hãi: “Bán con trai?”
Ở Cảng Thành, chuyện sinh con gái rồi vứt bỏ vẫn còn xảy ra, nhưng bán con trai…
A Bỉnh nhìn ra được sự nghi ngờ của cậu, liền nói tiếp:
“Anh không hiểu rồi. Sinh con trai thì mới có người mua, nhất định phải là trẻ sơ sinh chưa đầy tháng, càng nhỏ càng có giá. Trẻ lớn rồi thì có hộ tịch, cha mẹ lại tiếc. Còn con gái à, chẳng ai mua.”
Chương Hạ giận run người: “Thằng Kim Mãnh này đúng là cầm thú! Nếu khổ quá thì còn đỡ, đằng này bán cả con ruột chỉ để cờ bạc, còn mặt mũi gì làm người nữa!”
“Vợ hắn không ngăn cản à?”
A Bỉnh cười buồn:
“Biết cha hắn c.h.ế.t kiểu gì không? Người nhà nói là ngã mà c.h.ế.t lúc đi vệ sinh ban đêm. Thực ra là bị chính Kim Mãnh đánh chết. Một ông già liệt giường tám mươi tuổi thì dậy đi đâu ban đêm? Tôi sống cùng khu, tang lễ hôm đó tôi còn lén qua nhìn. Mặt ông già bị đánh bầm tím, không còn hình dạng.”
Chương Hạ c.h.ế.t sững, nhất thời không biết nên nói gì.
A Bỉnh lại tiếp tục kể, như đang nói một chuyện hết sức bình thường trong xóm nghèo:
“Cho nên các anh nghĩ xem, một kẻ dám ra tay với chính cha mình thì còn coi vợ con ra gì nữa. Lúc vợ hắn mang bầu còn bị hắn đ.ấ.m đá không tiếc tay.”
Ba cảnh sát bỗng im lặng.
Những chuyện như A Bỉnh kể, trong vòng giao tiếp của họ hiếm khi xảy ra, nhưng ở một tầng lớp khác trong xã hội, loại việc này gần như là “chuyện thường ngày ở huyện”.
Họ là cảnh sát chính nghĩa, nhưng nhân lực luôn có hạn, không thể quản hết từng ngõ ngách. Huống hồ, nhiều khi nạn nhân còn bao che cho kẻ gây tội, khiến công việc của họ trở nên khó khăn gấp bội.
Trước khi nghe A Bỉnh kể chuyện nhà Kim Mãnh, Chương Hạ từng gặp qua mẹ và vợ của hắn. Cả hai đều gầy đến đáng thương, đặc biệt là vợ hắn gầy trơ xương, sắc mặt tái nhợt như chỉ cần một trận gió thổi qua cũng có thể ngã quỵ.
Vậy mà khi bị hỏi chuyện, hai người ấy lại chẳng nói một câu xấu nào về Kim Mãnh, ngược lại còn hỏi cảnh sát xem khi nào có thể thả hắn ra, hắn có bị bắt nạt hay bị bức cung hay không…
Thấy ba người cảnh sát đều lộ vẻ khiếp sợ, A Bỉnh trong lòng rất đắc ý.
Trước đây ba người này nghiêm mặt chẳng bao giờ cười, giống như dù trời có sập cũng sẽ chống đỡ được. Bây giờ cuối cùng cũng bị lời hắn nói làm cho giật mình, như thể hắn – A Bỉnh – rốt cuộc cũng được “nhìn bằng con mắt khác”.
Vì vậy, A Bỉnh càng nói càng hăng, bắt đầu thao thao bất tuyệt:
“Kim Mãnh còn có một người họ hàng, tên là Lưu Uy, các anh biết không? Thằng đó dạo này cũng phát tài rồi đấy.”
Chương Hạ lập tức dựng tai lên, “Hắn cũng bán con à?!”
A Bỉnh bật cười, “Hắn làm gì có con mà bán. Thậm chí vợ còn chẳng có. Mà giữa nhà Kim và Lưu Uy cũng có khúc mắc dài lắm, mười mấy năm trước, vợ Kim Mãnh vốn là bạn gái của Lưu Uy. Hai người chuẩn bị cưới, không ngờ Kim Mãnh lại cướp người ngay trước mặt, đoạt luôn vị hôn thê của thằng em họ mình.”
Nam Cung Tư Uyển
“Hơn chục năm nay Lưu Uy vẫn không lấy ai, chắc là còn vấn vương mối tình đầu. Gần đây hắn nói là buôn bán phát đạt, còn nửa đêm mò đến nhà Kim Mãnh, nói muốn đưa cô ấy và đứa con trốn khỏi Cảng Thành, chuyển tới thành phố khác sống, mua nhà làm ăn, rồi coi đứa bé như con ruột mà nuôi…”
A Bỉnh khịt mũi khinh thường, “Nhưng giờ nói những lời đó thì có ích gì? Mười mấy năm trước mà hắn chịu khó làm ăn, kiếm tiền đàng hoàng, người phụ nữ kia đâu đến mức phải chịu khổ như vậy. Giờ cứ nói là có tiền, nhưng không đưa được tiền thật ra thì ai tin? Nhà bên đại lục cũng vài chục vạn, không lấy tiền ra mà cứ nói mồm, ai tin chứ!”
“Đã vậy còn nửa đêm đột nhập vào nhà người ta, một người đàn ông độc thân mà mò vào phòng phụ nữ có chồng, bị Kim Mãnh bắt gặp thì tất nhiên là bị đánh cho một trận…”
Phần sau A Bỉnh nói, Chương Hạ nghe mà không lọt nữa.
Tuy vậy, trong lòng anh đã bắt đầu nghi ngờ Lưu Uy. Một gã trước nay không tiền, sống bữa đực bữa cái, nay bỗng nhiên dư tiền mua nhà, lại còn định dắt người tình cũ trốn đi… Ai mà không sinh nghi?
Lục Thính An cũng đăm chiêu ra mặt. Chương Hạ nhìn thấy, trong lòng càng thêm chắc chắn.
Anh liền đẩy A Bỉnh về phía Cố Ứng Châu, hô to: “Sếp Cố, làm phiền anh dẫn hắn đi làm biên bản!”
Cố Ứng Châu: “……”
A Bỉnh: “……”
A Bỉnh cảm thấy môi mình run lên, huynh đệ cái gì, chân tình cái gì… Kết quả vẫn là đẩy hắn cho “diêm vương mặt lạnh” Cố Ứng Châu. Chi bằng ném thẳng hắn vào trại giam còn hơn!
A Bỉnh mặt mày xị xuống, im thin thít như ve sầu mùa đông, trong lòng rầu rĩ khóc không ra nước mắt.
Cố Ứng Châu đưa A Bỉnh về tổ 2 làm biên bản, tự mình giám sát hoàn thành. Sau đó, anh và Lục Thính An mới quay lại tổ Một.
Vừa vào văn phòng, họ đã thấy Du Thất Nhân một mình khuân cả chồng tư liệu cao ngất vào trong. Vừa thấy họ, cô liền trừng mắt:
“Các anh là đàn ông mà để một mình tôi vác mớ tài liệu này? Lúc lên lầu tôi suýt vẹo cả cổ!”
Cố Ứng Châu thuận miệng trấn an:
“Vất vả rồi. Có rảnh tôi mời ăn cơm. Đây là tất cả hồ sơ người mất tích trong 5 năm?”
Du Thất Nhân liếc đống tài liệu cao ngang người, thở dài:
“Mới chỉ là một phần thôi. Tầng dưới đang phân loại tiếp. Chỗ này toàn hồ sơ mất tích là nữ, độ tuổi từ 16 đến 50. Còn già hơn thì bị phân vào nhóm trung lão niên rồi.”
“Tôi thấy hiện trường vụ cháy có người tưởng nhầm là Tống Nghi Chi, chắc chắn người đó không thể già được. Trên mạng còn nói là thấy cô ấy khiêu vũ trong phòng ngủ nữa kia mà, người trung niên sao có thể giống đại minh tinh đến vậy?”
“Trước mắt cứ tập trung xem trước chỗ này đi.” Du Thất Nhân chỉ tay vào đống hồ sơ.
Lục Thính An nhìn tập giấy trắng đen đầy chữ trước mắt, cảm thấy choáng váng.
Cậu có linh cảm đêm nay sẽ là một đêm không thể nào ngủ…
Đêm buông xuống, bầu trời đen thẫm, ánh trăng nhạt nhòa, sao thưa thớt, sương mù giăng kín khắp nơi, lành lạnh, ẩm ướt bám lên da thịt.
“Kim Bảo, về rồi à!”
Giang Linh tay cầm một sợi dây xích tinh xảo, gọi con ch.ó Dobermann đang chạy tung tăng cách đó không xa.
Cô sống ở khu biệt thự mới xây vùng ngoại ô Tân Phổ, gần công viên Lâm Gian khung cảnh nơi đây vừa yên tĩnh vừa đẹp đẽ. Ban ngày không khí trong lành, ít người qua lại, nhưng đến tối, đèn đường lờ mờ càng khiến không gian thêm vắng lặng, hơi có chút rờn rợn.
Cô nuôi một con Dobermann đầy năng lượng. Ban ngày đi làm ở công ty, tối mới dắt chó đi dạo để “bồi dưỡng tình cảm”.
Thường ngày cô cảm thấy khu này yên tĩnh, người ít xe ít, đi dạo cùng chó rất thư thái. Tuy chỉ là một cô gái, nhưng có chó cao gần bằng nửa người bên cạnh, cô chưa bao giờ thấy sợ.
Nhưng không hiểu sao tối nay, lòng cô cứ bất an. Những bóng đèn đường chập chờn lúc sáng lúc tối khiến tim cô cũng lơ lửng theo.
“Kim Bảo! Quay lại!” cô gọi to.
Kim Bảo bình thường rất ngoan, luôn nghe lời cô. Nhưng hôm nay không hiểu bị cái gì kích thích, gọi mấy lần mà không thèm để ý, cứ thế chạy thẳng vào công viên Lâm Gian.
Đèn đường mỗi lúc một tối, bóng con ch.ó cũng mờ dần. Giang Linh thấy bất an dâng lên đến đỉnh điểm, bước chân bắt đầu chậm lại, mắt nhìn quanh đầy cảnh giác.
May mắn là xung quanh vẫn yên ắng… chưa thấy ai. Nhưng cô vẫn cảm thấy có điều gì đó không ổn.