Tiểu Thiếu Gia Muốn Làm Chính Cung

Chương 10



Tôi hơi mở to mắt, "Biết gì?"

Cậu ấy không nói tiếp, lắc đầu, "Đều không quan trọng nữa, dù sao, bây giờ chị đã có bạn trai ngưỡng mộ chị rồi. Sự ngưỡng mộ và yêu thích của em sẽ chỉ là phiền phức thôi."

Cậu ấy đứng dậy từ bên cạnh tôi, khi đi qua tôi, cậu ấy cười một cái, vẫy vẫy chiếc máy ảnh trong tay, "Ảnh rửa ra xong em sẽ nhờ chú mang cho chị."

Không hiểu sao, ngược sáng, nhìn bóng lưng cậu ấy, tôi lại muốn khóc.

Cứ như thể nếu tôi không nắm lấy, sẽ có một điều gì đó khiến tôi tiếc nuối.

"Tạ Dự Sâm."

Tôi như bị ma xui quỷ ám mà gọi cậu ấy.

Bóng dáng cao ráo thanh mảnh đó khựng lại.

Tôi vội vàng chạy nhanh đến bên cậu ấy, khoanh tay qua gáy cậu ấy, kiễng chân hôn một cái vào má cậu ấy.

Ai đó đơ người.

Trong đôi mắt to tròn tràn ngập sự hoảng loạn.

"...Hạ, Hạ Du." Lần đầu tiên cậu ấy gọi tên tôi.

Tôi nhướn mày cười, "Sao thế?"

"Chị, chị đây là ý gì? Rõ ràng chị đã có bạn trai rồi." Cậu ấy nghiêm túc nhìn tôi.

Tôi mím môi, "...Không được sao?"

Vẻ mặt Tạ Dự Sâm không thể tin được, biểu cảm ngàn vạn biến hóa, như đang đấu tranh gay gắt với lương tâm của mình.

Một lúc sau ai oán liếc tôi một cái, "Chị, không được... trừ khi chị... chia tay với người đó."

Không ngờ cậu ấy lại có đạo đức tốt như vậy.

Khiến tôi càng muốn cố tình chọc cậu ấy.

Tôi xòe tay, bất lực nói: "Vậy thì thôi vậy."

Cậu ấy đột nhiên nắm lấy vai tôi, vẻ mặt căng thẳng tột độ, "Ấy!"

Quả nhiên là nhóc con, tâm tư gì cũng viết hết lên mặt.

Tôi không kiềm chế được, bật cười thành tiếng, "Giả thôi, với Thịnh Bạch là giả."

Ngay trên sân thi đấu hôm nay sau khi nhìn thấy Tạ Dự Sâm, tôi đã từ chối lời theo đuổi của Thịnh Bạch.

Tạ Dự Sâm trầm tư nhìn tôi, không nói một lời.

Chết rồi, nhóc con sẽ không giận đó chứ.

Tôi chột dạ chọc chọc vào cánh tay cậu ấy, "Em không muốn làm bạn trai của chị... Ưm."

Lời tiếp theo bị cậu ấy phong kín trong miệng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cậu ấy dùng hành động trực tiếp nhất để trả lời tôi.

"Sao lại không muốn, cầu còn không được ấy chứ." Cậu ấy ôm lấy vai tôi, thở hổn hển thì thầm bên tai tôi.

Sau khi ở bên nhau, tên này càng ngày càng chăm chỉ chạy đến trường tôi.

Thậm chí còn quen mặt với các bạn cùng lớp tôi.

Trước đây vì luyện tập, môn chuyên ngành của tôi bị tụt lại một đoạn dài, tôi ngồi trong phòng học trống gặm sách.

Có lẽ vì trước đó đã tập luyện điên cuồng, bây giờ đầu óc như bị gỉ sét, kẹt cứng lại.

Chẳng lẽ đúng là ứng với câu nói, "Đầu óc ngu si, tứ chi phát triển"?

Tôi ủ rũ cắn môi.

"Chị..." Tạ Dự Sâm đột nhiên gọi tôi.

Cậu ấy đang ngồi cạnh tôi yên lặng lật sách đọc, không biết tại sao đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm tôi.

"Sao thế?"

Ánh mắt cậu ấy rơi trên mặt tôi, sau đó dần dần di chuyển xuống, dừng lại, rồi ghé sát thì thầm, "Muốn hôn chị."

Giữa ban ngày ban mặt.

Tôi khẽ giật thót, hoảng loạn đẩy đầu cậu ấy, "Em đừng có trêu tôi, tôi đang làm bài tập đấy!"

Thiên Thanh

Cậu ấy dí sát cái đầu lông xù của mình lại, nghiêng đầu nhìn vở bài tập của tôi, miệng lẩm bẩm: "Gì chứ, vừa nãy rõ ràng đã thẫn thờ lâu như vậy mà..."

Này, đại ca, tôi không biết làm đấy có được không?!

Em tưởng ai cũng như em à, thật là, khó chịu hết sức.

Tôi chu môi, mặc kệ cậu ấy nhìn.

Chưa kể tôi hơn cậu ấy hai khóa, ngay cả chuyên ngành của hai đứa cũng khác nhau, xem cậu ấy có thể nhìn ra cái gì hay ho.

Tôi ung dung nhìn gáy cậu ấy.

"Dạng bài này khá điển hình, mô hình định giá tài sản và công thức vốn bình quân gia quyền, chỉ cần tìm số liệu thay vào là được." Cậu ấy chậm rãi nói.

Mô hình gì?.

Tạ Dự Sâm quay đầu lại thấy vẻ mặt ngơ ngác của tôi, cười nói: "Đây là nội dung thầy giáo các chị đã giảng vào tiết học thứ hai, chị, có phải chị không ôn bài sau buổi học không?"

...Tôi đúng là không, ai bảo thầy giáo đó giảng bài như có chó đuổi sau lưng ấy, sợ tôi có thể nghe hiểu.

Tôi mím môi, vẻ mặt phức tạp, "Vậy em... làm sao mà biết?"

"Đi cùng chị đến lớp nhàm chán nên em nghe một lúc". Cậu ấy nói với vẻ mặt nghiêm túc.

Được rồi, không hổ là tiểu thiếu gia.

"Thế nào, chị, em có giỏi không, chị, có muốn thưởng cho em một chút không?" Ánh mắt cậu ấy sâu thẳm nhìn chằm chằm môi tôi, ý đồ rõ ràng.

Tôi ngẩng đầu liếc một cái, lòng xấu hổ vô cùng lớn, "Nhưng đằng trước có camera đấy."