Anh ta li3m đôi môi mỏng, dặn dò vài câu với hai ông anh trai rồi để lại một tuýp thuốc mỡ.
"Nhớ kỹ bôi cho cô ấy, một lần sáng một lần chiều."
Bùi Trang muốn đưa bác sĩ Đỗ đi ra ngoài, tôi làm bộ nhiệt tình đuổi theo.
Khi đi tới cửa, tôi nói với Bùi Trang: "Tôi muốn nói mấy câu với bác sĩ Đỗ."
Bùi Trang hơi kinh ngạc, do dự một chút rồi rời đi.
Ánh mắt bác sĩ Đỗ dưới cặp kính lóe lên ánh sáng lạnh, làm tôi thấy mà thầm sợ hãi.
Trong truyện đặt ra là hai ông anh trai kia của tôi cường thủ hào đoạt(*) với Lâm Tâm. Lâm Tâm lại không muốn mất đi tất cả mọi thứ của hiện tại, thoáng uy hiếp dụ dỗ một phen thì cũng thỏa hiệp.
(*) Cường thủ hào đoạt: Là thể loại truyện dùng sức mạnh hoặc quyền thế để giành lấy, cưỡng ép, chiếm đoạt thứ mình muốn.
Nhưng theo nam chính càng ngày càng nhiều, tục ngữ có câu “Không có so sánh thì không đau lòng”.
Cộng thêm có tiểu thư thật là tôi đảm nhiệm đối tượng so sánh, Lâm Tâm chỉ muốn thoát khỏi cuộc sống áp bức này, tự tay mình cầm quyền phát biểu.
Ví dụ như cô ta không dùng phương thức này, ví dụ như kết cục của tôi không phải là người thực vật thì cô ta cũng rất có chí tiến thủ đó.
Nghĩ đến đây, tôi một lần nữa nhìn về phía người trước mặt, hơi khựng lại rồi lúng túng nói:
"Y thuật của bác sĩ Đỗ kỹ càng thật đấy. Mới nửa tiếng mà em ấy đã hết khóc rồi."
Như này chắc là khen rồi nhỉ?
Bỏ đi! Liều mạng.
Bác sĩ Đỗ ngoài cười nhưng trong không cười: "Cô muốn nói gì?"
"Là như vậy, tôi có người bạn, thân thể có chút bệnh vặt nhưng nhất định không chịu đến bệnh viện khác. Tôi mới suy nghĩ để anh xem bệnh cho bạn tôi. Anh yên tâm, giá cả tính riêng."
Là người trong nhà, tôi thật sự không “Vô trung sinh hữu”(*).
(*) Kế thứ 7 trong Binh pháp Tôn Tử: Không có mà làm thành có.
Người tôi nói là một vị nam chính khác sắp lên sân khấu, chú ruột của tôi.
Anh ta quả thật có ít bệnh.
Thích tất cả những gì tốt đẹp, ví dụ như gương mặt của bác sĩ Đỗ ấy.
Trong nguyên tác, chú tôi như vậy được đặt ở trong nhóm “điên”. Trong nội dung truyện ở phần sau, anh ta thông qua Lâm Tâm biết bác sĩ Đỗ, từ nay về sau càng không thể cứu vãn…
Thế là tôi quyết định để cho bọn họ sớm chạm mặt, tốt nhất là có thể quấn lấy bác sĩ Đỗ, khiến anh ta không có cách nào để ra thời gian cho việc khác.
Bác sĩ Đỗ cái gì cũng tốt, chỉ là có người mẹ bị phá sản, cả ngày ham mê đánh bạc, còn nợ của bên cho vay nặng lãi.
Tiền này, tôi cá là anh ta sẽ kiếm.
Quả nhiên, anh ta chỉ là thoáng suy nghĩ một tí rồi đồng ý.
Tôi lập tức đưa phương thức liên lạc cho anh ta.
"Chú tôi không muốn để cho quá nhiều người biết chuyện chú ấy có bệnh. Anh cứ nói là anh trai tôi mời là được."