Tiểu Thư Luôn Nói, Người Người Bình Đẳng

Chương 15:



Trước khi rời đi, Cố Hân Lan khàn giọng nói: "Hòe Hạ, chuyện ta hối hận nhất trong đời này, chính là lúc trước đã đưa ngươi ra ngoài."

Ta không quay đầu lại. Nàng ta tuyệt đối không phải hối hận vì không cho ta làm thiếp của Đại thiếu gia, mà là hối hận vì đã đưa ta ra ngoài, để cuối cùng ta phá hỏng chuyện tốt của nàng ta.

Quả nhiên, nàng ta tiếp tục nói: "Lúc trước ta nên tìm cớ đánh c.h.ế.t ngươi, đánh c.h.ế.t ngươi!"

Ta khẽ cười một tiếng, quay người lại nói: "Tiểu thư, bây giờ người sắp bị đánh chết, là ngươi đấy.”

"Ngươi yên tâm, sau này ta sẽ sống tốt trong phủ.”

"Còn ngươi và đứa con nghiệt chủng của ngươi, e rằng chỉ có thể đoàn tụ ở dưới âm phủ mà thôi."

Cố Hân Lan phun ra một ngụm máu, bộ dạng như phát điên, liều mạng muốn xông lên đánh ta.

Nhưng lại bị nha hoàn phía sau ta ngăn lại.

Ta kéo lại áo choàng lông cáo Vương phi vừa ban thưởng, mỉm cười bước ra khỏi cửa.

12

Cố Hân Lan mưu hại Quận vương phi, bị phạt đánh năm mươi trượng. Cố lão gia sớm đã chán ghét đứa con gái mất mặt này, chỉ nói với Quận vương rằng hắn không cần phải nể mặt ông.

Cố Hân Lan cũng kiên cường, sau khi sảy thai bị đánh năm mươi trượng cũng không chết, vậy mà vẫn còn thoi thóp.

Sau đó ta lại đến sài phòng một lần nữa, chỉ thấy nàng ta toàn thân m.á.u thịt be bét, mùi hôi thối của việc mất kiểm soát đại tiểu tiện lẫn với mùi m.á.u tanh không thể nói nổi, cả người gần như không ra hình người nữa.

Nàng ta mê man lẩm bẩm cái gì đó: "Ta muốn về nhà, ta không muốn xuyên không nữa..."

...

Mấy ngày sau, nghe nói Cố Hân Lan bị bệnh lao. Nàng ta ho ra m.á.u suốt đêm.

Ta nhắm mắt lại, khi ngẩng đầu lên, trên mặt đã là nụ cười.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Cố gia cũng không muốn chứa chấp một đứa con bị bệnh lao, bệnh lao lây lan chính là bệnh nan y, vì vậy cứ thế mặc kệ nàng ta. Chỉ nói con gái của mình đã c.h.ế.t ở Quận vương phủ, không biết đây là nữ nhân điên ở đâu đến.

Liễu di nương trước đó bị đánh hai mươi trượng rốt cuộc cũng để lại bệnh căn, nằm liệt giường không dậy nổi. Muốn cứu nàng ta cũng lực bất tòng tâm.

Nghe nói Cố Hân Lan đã khóc lóc thảm thiết trước cửa Cố phủ suốt một đêm, tay bấu đến móng tay lật ngược, để lại vài vết m.á.u trên cửa lớn Cố phủ.

Đến lúc trời sáng, nàng ta cuối cùng cũng trút hơi thở cuối cùng. Chết không nhắm mắt, ngã gục trước cửa Cố phủ.

Giống hệt cái c.h.ế.t của ta ở kiếp trước.

Sau khi nghe chuyện này, ta ngồi bên cửa sổ rất lâu. Ta không cảm thấy vui mừng, ta chỉ thấy Cố Hân Lan gieo gió gặt bão.

Nàng ta miệng đầy nhân nghĩa đạo đức, thực tế tham lam độc ác. Nàng ta tưởng rằng có thể đùa bỡn tất cả mọi người trong lòng bàn tay, cuối cùng chỉ có thể tự chuốc lấy quả đắng.

Đọc xong nhớ phô lô cho tuiii nha, phô lô ở web hoặc Page Liễu Như Yên đều được, iuu, chúc mn đọc triện zui zẻ.

Tiếng mưa rơi tí tách vang lên, cơn mưa nhanh chóng lớn hơn. Nước mưa sẽ cuốn trôi dấu vết nàng ta để lại.

Rồi mùa xuân sẽ đến.

13

Năm sau ta sinh hạ một nữ nhi. Nữ nhi rất đáng yêu, mặt tròn trịa, đôi mắt như quả nho đen, long lanh, tròn xoe.

Quận vương và Quận vương phi đều rất yêu thương nàng, thắp đèn trường minh cho nàng ở trong chùa, còn thường xuyên đến thăm nàng.

Vì ta đã từng cứu Quận vương phi, nàng đối xử với ta rất tốt, trong phủ có thứ gì tốt đều nghĩ đến ta. Nàng tự mình xem mắt chọn rể cho muội muội ta, định cho muội muội một mối hôn sự với một vị tú tài.

Mẹ ta cũng đã hoàn toàn khỏe mạnh.

Ngày nữ nhi tròn trăm ngày, ta thưởng tiền cho tất cả mọi người trong viện. Các tiểu nha hoàn nhận được tiền thưởng đều vui mừng khôn xiết, liên tục nói những lời cát tường.

Ta mỉm cười ôm con ngồi bên cửa sổ, nhìn ra sân cỏ cây xanh tươi, tràn đầy sức sống mùa xuân. Ta không nhịn được nhắm mắt lại, cảm nhận ánh nắng xuân.

Sau này, sẽ toàn là những ngày tháng tốt đẹp.

-Hết-