Tiểu Thúc Thúc (Chú Nhỏ) - Úc Hoa

Chương 70



Khi Trình Dục về đến nhà, Chu Hoành Viễn đã rời đi từ lâu. Anh nhìn thấy đồ ăn trên bàn, một cảm giác vừa chua xót vừa nghẹn ngào dâng lên trong lồng ngực, khiến sắc mặt anh thoáng chốc biến đổi. Hôm nay Trình Dục đã bận rộn ở thư viện cả một ngày, lúc này đã kiệt sức. Anh tuy chẳng muốn dính dáng gì đến Chu Hoành Viễn nữa, nhưng cũng không đến mức phải hành hạ chính mình. Thế nên anh gắp một miếng cải thảo bỏ vào miệng, nhai nhai rồi nhíu mày. Sao tay nghề nấu nướng của Chu Hoành Viễn lại còn tệ hơn cả mười năm trước thế này? Trình Dục chỉ ăn qua loa vài miếng rồi mất sạch cả hứng. Không chút do dự, anh bưng cả hai đĩa thức ăn đổ thẳng vào thùng rác.

Lần tiếp theo gặp lại Chu Hoành Viễn là vào một buổi tối của năm ngày sau đó. Lúc ấy Trình Dục vừa bước ra khỏi thang máy, tay còn đang xách túi rau củ mới mua, ngẩng đầu lên đã thấy Chu Hoành Viễn đứng trước cửa nhà mình trong bộ âu phục màu xám đậm. Chu Hoành Viễn cao 1m87, có bờ vai rộng và đôi chân dài, đứng im ở đó như bức tường sừng sững, khiến người khác khó có thể phớt lờ. Trình Dục chợt thấy ngột ngạt khó tả cùng với nỗi bức xúc khi cuộc sống cá nhân cứ bị quấy rầy, khiến đôi mày anh chau lại, vẻ mặt khá không vui, hỏi với giọng điệu lạnh nhạt, "Cậu tới đây làm gì nữa?"

Chu Hoành Viễn cúi đầu như không dám đối mặt với câu hỏi của Trình Dục, rụt rè nói, "Chú ơi, con nhớ chú."

Hàng chân mày đang nhíu chặt của Trình Dục bỗng giãn ra. Anh bật cười, cười đến mức cong cả người xuống, như thể vừa nghe được một chuyện nực cười nhất trên đời. Một lúc sau, anh mới từ tốn cất lời, "Cậu nhớ tôi? Cậu còn biết nhớ tôi sao?"

Chu Hoành Viễn nghiêm túc gật đầu hai cái, "Con nhớ chú. Mỗi ngày, mỗi phút, mỗi giây con đều nhớ chú."

Trình Dục siết chặt nắm đấm, gân xanh như muốn xé toạc lớp da tay để nhảy bật ra ngoài. Nỗi bi thương khắc cốt đã được anh an táng dưới lớp tro tàn của thời gian, nhưng bia mộ thì vẫn còn ở đó. Giọng anh trầm xuống, nặng nề thốt ra từng chữ, "Năm đầu tiên cậu đến Bắc Kinh, năm đầu tiên cậu bay sang Mỹ, tôi cũng từng rất nhớ cậu. Mỗi ngày, mỗi phút, mỗi giây."

Chu Hoành Viễn vô thức lùi lại một bước, tấm lưng áp sát vào cánh cửa gỗ. Hắn cúi gằm mặt, ánh mắt dán chặt xuống nền đất, thậm chí không đủ dũng khí để nhìn vào mắt Trình Dục.

"Cậu không nghe điện thoại của tôi, cũng chẳng thèm trả lời tin nhắn. Tôi phải chờ rất lâu mới đến kỳ nghỉ đông của cậu, ngày nào cũng trông mong cậu, nhưng mãi tới 27 Tết cậu mới về tới nhà." Giọng Trình Dục nhẹ nhàng nhưng dồn dập, "Tết Nguyên đán cậu ở nhà được mấy ngày? Trong lúc nghỉ hè, cậu nhắn tin nói mình bận, không cho tôi gọi điện, tôi đã tin là thật. Nhưng rồi kết quả là gì? Kết quả là cậu chẳng nói một lời, lẳng lặng bỏ chạy sang Mỹ. Cậu có biết trong khoảng thời gian không thể liên lạc được với cậu, tôi đã lo lắng đến mức nào không? Cậu có biết cảm giác khi nghe tin điện thoại của cậu bị nợ cước, bị khoá số, tôi đã hoảng loạn ra sao không? Cậu có biết khi tìm đến trường của cậu, đến tận cửa ký túc xá, bị bạn cùng phòng của cậu chỉ vào chiếc giường trống trơn nói rằng cậu đã sang Mỹ từ lâu, tôi đã có cảm giác gì không?" Nói đến đây, giọng Trình Dục nghẹn lại, không thể tiếp tục được nữa. Đôi mắt anh đỏ hoe, cổ họng vừa rát vừa nhói, tựa như một mảnh đất nứt nẻ cằn cỗi, bên trong còn có đám sâu quằn quại bò qua bò lại. Trình Dục xưa nay là người điềm đạm, hiếm khi nổi nóng với ai. Nhưng lần này, anh chẳng thèm đếm xỉa gì mà gào thét chất vấn Chu Hoành Viễn một trận, gào xong đầu óc cũng choáng váng. Mặt anh đỏ như vang, bàn tay cầm túi đồ không ngừng run lẩy bẩy.

Trước màn chất vấn ấy, Chu Hoành Viễn liên tiếp thối lui. Hắn không có nỗi khổ tâm nào, cũng chẳng có gì gọi là bất đắc dĩ; tất cả mọi lựa chọn hắn đưa ra suy cho cùng cũng chỉ xuất phát từ khao khát tối tăm và ích kỷ nhất của kẻ tiểu nhân đê hèn muốn đắm chìm vào một thế giới hào nhoáng bóng bẩy. Cũng giống như Trình Dục mãi mãi không thể hiểu được tham vọng leo lên đỉnh cao của hắn, thì hắn cũng chẳng thể giải thích được ham muốn cháy bỏng đã ăn sâu vào tận cốt tủy ấy.

"Cậu nói cậu nhớ tôi? Tôi thấy cậu có nhớ tôi đâu. Chỉ là cô đơn quá lâu rồi, thấy mệt mỏi, chán chường rồi nên cậu muốn tìm một người để giải toả nỗi buồn. Cậu chỉ đang muốn tìm một chỗ dựa mà thôi. Nhưng tại sao tôi phải chiều theo ý cậu?" Đến đây, Trình Dục nghẹn họng, không nói được nữa. Anh nhắm chặt hai mắt lại, ngừng vài giây rồi mới tiếp tục, "Cậu đi đi, đừng có tới tìm tôi, cũng đừng nói mấy lời như nhớ tôi nữa."

Chu Hoành Viễn túm tóc mình, cúi đầu, rồi đột nhiên khom lưng xuống, hai tay nắm chặt vai Trình Dục, "Chú ơi, con sai rồi, con biết sai thật rồi chú ơi. Con xin chú, xin chú tha thứ cho con đi mà."

Trình Dục quay mặt đi, không nhìn hắn, nhưng nước mắt đã không kìm được mà rơi xuống. Tim Chu Hoành Viễn thắt lại, hắn vươn tay lau đi những giọt lệ ấy, từng giọt từng giọt cứ nối tiếp nhau rơi xuống mu bàn tay hắn.

Chu Hoành Viễn bỗng cảm thấy rất sợ hãi. Trước đây, khi bị Chu Vân Vĩ đánh đến nỗi thân tàn ma dại, khi bị Lý Diễm Hoa mắng đến mức người run bần bật, cả khi bị xóm làng giễu cợt, bạn bè bắt nạt, hắn cũng chưa từng hoảng loạn đến thế. Vậy mà giờ đây hắn lại sợ rằng mình sẽ vĩnh viễn mất đi người đàn ông trước mắt này, sợ rằng Trình Dục sẽ coi hắn như bụi bặm, rác rưởi, chỉ cần cái phất tay là có thể nhẹ nhàng phủi được hắn. Nhưng rõ ràng Trình Dục là người yêu hắn nhất, thương hắn nhất đời này cơ mà. Nếu không có Trình Dục, hắn không biết còn ai sẽ bao dung linh hồn đầy dơ bẩn và đớn hèn của mình. Nếu không có Trình Dục, hắn không biết mình sẽ phải giấu đi nỗi nhớ nhung và yếu đuối tận cùng vào đâu. Nếu không có Trình Dục, hắn không biết liệu còn ai sẽ yêu hắn, và hắn còn có thể yêu ai. Giờ khắc này, hắn không còn là lãnh đạo cấp cao của công ty niêm yết nữa, không còn bận tâm đến mớ bòng bong của tập đoàn Vạn Thanh nữa. Hắn chỉ là một người đàn ông tuyệt vọng níu kéo, dốc hết sức lực nhưng vẫn không thể giữ được người mình yêu. Hắn đã quên mất đi hoài bão lớn lao của bản thân, quên đi cả những vinh quang hào nhoáng đó. Hắn chỉ muốn quay ngược về quá khứ, ôm lấy Trình Dục của mười năm trước đang bàng hoàng và bất định, một Trình Dục đang đau khổ và bồn chồn, nói với anh rằng tất cả đều là lỗi của hắn.

Kẻ ích kỷ là hắn, hèn hạ là hắn, vị lợi là hắn, trần tục cũng là hắn. Hắn một đường đắc thắng, vượt ngàn chông gai, giẫm lên bao người để tiến tới. Khi đặt chân lên được bờ bên kia của đạo đức, hắn những tưởng mình đã nắm trong tay vô vàn thứ. Nhưng đến giây phút này, hắn mới chợt vỡ lẽ, hoá ra mình chỉ là một thằng đáng thương trắng tay mà thôi. Hắn có tấm bằng từ ngôi trường danh giá nhất thế giới, gia nhập một trong những công ty hàng đầu cả nước, tuổi trẻ tài cao đã ngồi lên chức Giám đốc Tài chính của một tập đoàn niêm yết. Hắn dọn vào căn hộ sang trọng, khoác lên mình bộ quần áo đắt đỏ trị giá hàng vạn tệ. Vậy mà vào lúc này đây, hắn có gì khác so với đứa trẻ năm đó quỳ trong sân, chờ người bố thí, chờ người nhận nuôi đâu?

Mọi tạp niệm đều tan thành mây khói, trong tâm trí chỉ còn lại một ý nghĩ duy nhất, nhất định phải giữ chân người này...

Chu Hoành Viễn nắm lấy tay Trình Dục, trong mắt như có ngàn vạn lời muốn nói, và rồi giây tiếp theo, hắn quỳ sụp xuống.

Trình Dục trợn to mắt, sững sờ nhìn người đàn ông đang quỳ xuống trước mình. Miệng anh mấp máy, nhưng nhất thời không biết phải nói gì, chỉ có thể vội vàng kéo Chu Hoành Viễn đứng dậy, giọng gấp gáp, "Cậu làm cái gì vậy! Đứng dậy mau lên!"

Chu Hoành Viễn đã quyết tâm, hắn nhìn chằm chằm Trình Dục như muốn khắc ghi từng đường nét, từng biểu cảm của anh vào tim, "Chú ơi, chú nhận con thêm một lần nữa, thêm lần nữa thôi được không?" Nếu yêu một người vẫn chưa đủ để hạ mình đến tận đất, vậy thì cộng thêm day dứt và nợ nần không đếm xuể, cộng thêm mười năm trời hoang đường nữa liệu có đủ hay chưa? Giờ đây, ngay cả một câu tha thứ Chu Hoành Viễn thậm chí không cũng dám xin, hắn chỉ cần Trình Dục thu nhận hắn thêm một lần, chỉ cần cánh cửa này vẫn có thể rộng mở vì hắn.

Tiếng thang máy hoạt động lọt vào tai Trình Dục, anh thậm chí có thể nghe thấy bác hàng xóm đối diện đang luyên thuyên những chuyện vặt vãnh trong thang máy, lòng anh nóng như lửa đốt, trán nhất thời rịn mồ hôi. Anh lo sợ bộ dạng này của Chu Hoành Viễn bị người ta bắt gặp, vô cớ trở thành trò cười cho thiên hạ, bèn hạ thấp giọng nói, "Cậu đứng dậy nhanh lên, sắp có người tới rồi! Tôi đồng ý, tôi nhận cậu!"    

@antiquefe (wattpad)

Hết chương 70.