Tiểu Thúc Thúc (Chú Nhỏ) - Úc Hoa

Chương 78



9 giờ sáng, Trình Dục chuẩn bị đi siêu thị, Chu Hoành Viễn cứ nhao nhao đòi đi cùng nhưng anh nhất quyết không cho, bắt Chu Hoành Viễn phải ở nhà nghỉ ngơi. Chu Hoành Viễn không dám cãi cố, đành phải nghe lời.

Sau khi vác theo hai túi thịt và đồ ăn về đến nhà, Trình Dục ngồi nghỉ một lát trên ghế sofa rồi mới đứng dậy đi vào bếp. Chu Hoành Viễn đứng ở bên cạnh nhìn anh thành thạo xắt cà tím, hỏi, "Sao chú làm nhiều món dữ vậy, lát có khách tới ăn cơm à?"

Trình Dục đang tập trung nấu nướng, chỉ đáp qua loa, "Ừ, lát nữa chú Lý Duệ của cậu tới ăn cơm."

Chu Hoành Viễn đáp "Dạ" khe khẽ, nhưng trong lòng lại đang dậy sóng. Nhiều năm đã trôi qua, vậy mà mỗi khi nhớ tới Lý Duệ, Chu Hoành Viễn vẫn không khỏi băn khoăn. Một mặt hắn dè chừng sự khôn khéo của một thương nhân như Lý Duệ, mặt khác hắn cứ có cảm giác Lý Duệ vẫn luôn xem thường mình. Hơn nữa, lúc gặp được Triệu Khải Minh ở Đại học Bắc Kinh, hắn đã mượn tên tuổi của Lý Duệ để làm quen với Triệu Khải Minh. Năm sáu năm trước, sau khi vào làm ở một ngân hàng đầu tư nổi tiếng, hắn lại gặp Triệu Khải Minh lần nữa. Lúc ấy Triệu Khải Minh đã thôi việc ở Goldman Sachs để làm lãnh đạo cho một công ty chứng khoán quốc doanh. Chu Hoành Viễn muốn tạo quan hệ với gã nên bèn nhắc đến lần gặp mặt đầu tiên giữa hai người vào mười năm trước, tiện đường lại nhắc đến tên Lý Duệ. Triệu Khải Minh rõ ràng chẳng nhớ chút gì về Chu Hoành Viễn, nhưng vẫn giữ thể diện cho hắn, luôn miệng gọi hắn là cháu trai. Chu Hoành Viễn nghe gã xưng hô như vậy bỗng thấy buồn nôn, tấm danh thiếp Triệu Khải Minh đưa được hắn cất gọn trong ví, sau đó khi về nhà thì lập tức quẳng luôn vào thùng rác.

Giờ đây, nhớ về những chuyện ngày xưa chỉ làm Chu Hoành Viễn thấy nôn nao. Hắn xụ mặt quay về thư phòng, cứ mãi suy tư rằng mối quan hệ giữa Triệu Khải Minh và Lý Duệ thật sự sâu đậm đến đâu, và liệu Triệu Khải Minh có từng nhắc về sự tồn tại của hắn với Lý Duệ hay không. Có điều nghĩ lại thì, nếu Triệu Khải Minh từng nói với Lý Duệ về mình, thì đương nhiên Trình Dục sẽ phải biết mình ở nơi nào. Nhưng hắn biết chắc rằng những năm qua Trình Dục hoàn toàn không biết hắn ở nơi đâu, làm cái gì.

Trình Dục làm sao biết được mạch suy nghĩ rối rắm của Chu Hoành Viễn, anh chỉ thấy phản ứng của hắn có chút kỳ lạ nhưng cũng không nghĩ nhiều, dù sao thì sắp được gặp lại người bạn lâu năm rồi, tâm trạng anh hiện giờ đang rất vui vẻ.

Lý Duệ và Trình Dục quen nhau đã nhiều năm, không cần phải khách sáo, với lại một mình hắn phải quản lý vài cửa hàng, bận rộn vô cùng, thế nên khi hắn nghênh ngang tới nhà đúng giờ cơm, Trình Dục đã bày từng dĩa đồ ăn sẵn ra bàn.

Lý Duệ mập lên thấy rõ, lúc ngồi xuống ghế phần bụng còn bị ép vào mép bàn, tóc tai thưa thớt đi nhiều, đầu còn lơ thơ vài cọng. Vừa thấy Chu Hoành Viễn bước ra từ thư phòng, phản ứng đầu tiên của hắn là trợn mắt với vẻ khó tin, sau đó lập tức siết chặt nắm đấm, đôi tay không thấy được gân xanh nhưng có thể nhận ra được sự giận dữ qua giọng nói run rẩy, "Mày tới đây làm gì? Trình Dục, nó là ai vậy, sao cậu lại để nó vào nhà?" Lý Duệ làm chủ bao nhiêu năm, giấu hết mọi sắc bén vào từng lớp mỡ, nhìn qua có vẻ ôn hoà, nhưng một khi thật sự nổi giận, một tiếng quát cũng đủ làm người khác sợ hãi.

Khi Chu Hoành Viễn gặp lại Lý Duệ, hắn không khỏi thầm nghĩ, chú của hắn quả là hiếm có khó tìm, rõ ràng cùng tuổi với Lý Duệ mà tới giờ vẫn còn trẻ đẹp, ngay cả vóc dáng cũng chẳng thay đổi mảy may. Chu Hoành Viễn dĩ nhiên biết Lý Duệ đang tức giận thay cho Trình Dục, thấy bất công cho Trình Dục, nhưng có dạng người gì mà Chu Hoành Viễn chưa từng gặp qua? Hắn bình tĩnh đi tới, ngồi xuống đối diện Lý Duệ, chỉ bình thản nói "Chào chú Lý."

Lý Duệ hiện giờ khác với mười năm trước, các chỉ số huyết áp, mỡ máu và đường huyết cao ngất ngưởng, vừa nghe thấy Chu Hoành Viễn gọi hắn là "chú Lý" thì giận tới mức đầu óc ong ong, "Mày có biết xấu hổ không vậy?"

Chu Hoành Viễn không muốn tranh cãi với Lý Duệ, ít nhất là không muốn làm chuyện này trước mặt Trình Dục.

Trình Dục nhíu mày, vỗ nhẹ bả vai Lý Duệ trấn an hắn, "Sao cậu lại nóng thế?"

Lý Duệ tức không thở nổi, "Tớ nóng hả? Trình Dục, hồi đó người nóng không phải tớ đâu."

Trình Dục bị ông bạn già chạm vào nỗi đau, mặt lập tức đỏ như gấc, anh cắn môi, mãi mới thốt ra một câu, "Thôi được rồi, chuyện qua rồi. Nếu cứ giữ trong lòng mãi mấy chuyện nhạt toẹt cũ rích thì sẽ mệt mỏi lắm."

Lý Duệ đứng hình trong phút chốc. Hắn rất muốn nói với Trình Dục rằng, thật ra cái chuyện nhạt toẹt cũ rích duy nhất ở đây là chuyện tình cảm giữa cậu với Chu Hoành Viễn đó, nhưng hắn lại không tài nào nói ra miệng được. Nếu Trình Dục đã quyết định nhận lại đứa cháu này, nếu Trình Dục đã suy nghĩ kỹ càng rồi, thì hắn có bao nhiêu bất mãn cũng đành chịu thôi. Thứ Lý Duệ hiểu nhất là thức thời, ông bạn già thích kiểu vậy đó, hắn cần gì phải khiến ổng khó chịu thêm?

Lý Duệ hung tợn ăn hai chén cơm, bầu không khí giữa ba người khá là gượng gạo, Trình Dục bất đắc dĩ phải đứng ra hoà giải, nhưng chẳng đem lại hiệu quả gì.

Ba người đàn ông ăn cơm như hạm, mấy dĩa đồ ăn nhanh chóng cạn đáy. Lý Duệ đột nhiên lấy chìa khóa xe ra, nói với Trình Dục, "À, giờ tớ mới nhớ là trong xe có quả dưa hấu, cậu xuống lấy giúp tớ nhé."

Trình Dục nhận lấy chìa khóa xe rồi đi ra ngoài, Chu Hoành Viễn đang tính đứng dậy nói để mình đi cho thì bắt gặp ánh mắt đầy ẩn ý của Lý Duệ. Chu Hoành Viễn bèn ngồi xuống như bị ma xui quỷ khiến, không nói lời nào.

Trình Dục vừa ra khỏi cửa, Lý Duệ liền đặt chén cái cạch xuống bàn, dùng đôi mắt như chim ưng nhìn chằm chằm Chu Hoành Viễn hồi lâu, tựa như muốn nhìn thấu tâm can của hắn. Chu Hoành Viễn không e sợ hắn, thẳng thắn đối mặt với cái nhìn xét nét của Lý Duệ.

Lý Duệ bỗng dời mắt đi chỗ khác, hắn nhíu mày, nói nhỏ, "Cậu biết không, Trình Dục từng là sinh viên xuất sắc nhất của khoa Toán Đại học S, từ điểm số cho đến khoá luận, cái nào cũng đứng tốp đầu cả khoa."

Nghe câu này, sắc mặt Chu Hoành Viễn rõ ràng dịu đi không ít, hắn thậm chí còn nói với Lý Duệ với vẻ khá tự hào, "Đương nhiên là tôi biết."

Lý Duệ nghe Chu Hoành Viễn nói vậy, đột nhiên bật cười một tiếng, giữa hai chân mày đang nhíu chặt hiện lên vài nét sổ dọc sâu hoắm, "Cậu ấy có năng khiếu về môn Toán, vừa vào đại học đã muốn học lên tiến sĩ, chỉ một lòng nghĩ tới chuyện làm nghiên cứu."

Lòng Chu Hoành Viễn đau âm ỉ, hắn không biết tại sao Lý Duệ lại đột ngột nói với hắn những chuyện này.

"Cậu biết không, thật ra lúc đó cậu ấy có được một suất học lên nghiên cứu sinh ở Đại học Bắc Kinh rồi."

Chu Hoành Viễn trợn tròn mắt, hắn nhìn chằm chằm Lý Duệ, hỏi từng chữ, "Chú nói cái gì?"

Trước khi vào đại học, Chu Hoành Viễn không hiểu những chuyện này. Sau này khi học đại học, nhiều lần Chu Hoành Viễn tự thấy lạ, thành tích Trình Dục tốt như vậy, còn có nhiều bài báo khoa học nữa, vậy tại sao anh không được lên thẳng nghiên cứu sinh, thậm chí còn không thi vào cao học? Tuy nhiên, lúc đó tâm trí Chu Hoành Viễn đang chứa quá nhiều thứ, không còn chú tâm đến Trình Dục nữa, vậy nên hắn chưa bao giờ suy nghĩ kỹ về chuyện này. Lúc này Lý Duệ cố tình nhắc lại, hắn mới nhận ra có thể đằng sau còn có một câu chuyện khác.

"Nhưng Trình Dục đã từ bỏ, từ bỏ lý tưởng học thuật, cũng từ bỏ tương lai của chính mình."

"Bởi vì cậu ấy nhận nuôi một đứa trẻ tên là Chu Hoành Viễn; bởi vì đứa trẻ đó bị người ta đánh vỡ mắt ở trường; bởi vì cậu ấy cần tám vạn tệ để cho đứa trẻ này phẫu thuật."

"Khi đó cậu ấy chỉ là một sinh viên đại học, không có việc làm, không tiền tiết kiệm, chỉ có một căn hộ nhỏ ba bốn mươi mét vuông mà còn phải sống chung với cậu. Thời đó nhà nước quản lý nghiêm ngặt, muốn vay ngân hàng cũng không thể. Cậu ấy phải làm gì đây? Cái thằng Triệu Khải Minh khốn nạn kia nói với Trình Dục, chỉ cần Trình Dục chịu từ bỏ cơ hội học nghiên cứu sinh thì gã sẽ cho cậu ấy số tiền đó. Chu Hoành Viễn, cậu nói xem, trong tình huống ấy, ngoại trừ việc chấp nhận từ bỏ thì Trình Dục còn sự lựa chọn nào khác không?"

"Nghe nói, bây giờ Triệu Khải Minh đã là tổng giám đốc cấp cao của công ty chứng khoán nổi tiếng rồi. Cậu là người trong giới tài chính Bắc Kinh, chắc hẳn đã nghe danh gã rồi phải không?"

"Chu Hoành Viễn, cậu không biết Trình Dục đã phải từ bỏ bao nhiêu thứ vì cậu đâu. Lúc cậu quay lưng bỏ đi, có bao giờ nghĩ tới Trình Dục sẽ phải sống thế nào không?"

"Thứ cậu ấy từ bỏ vì cậu, là lý tưởng cả đời đấy." 

@antiquefe (wattpad)

Hết chương 78.