Tiểu Thúc Thúc (Chú Nhỏ) - Úc Hoa

Chương 80



Vào một ngày thứ Bảy của tháng 9, Chu Hoành Viễn nhận được cuộc gọi từ Vương Thủ Quốc. Sau khi cúp điện thoại, hắn cố nén niềm hân hoan đang dâng trào trong lồng ngực, vội vã trở về Bắc Kinh ngay trong đêm.

Sau trăm ngày ẩn nhẫn, cái thời của hắn, với doanh nghiệp do chính tay hắn đưa lên sàn chứng khoán, cuối cùng cũng đã bắt đầu.

Sáng sớm Chủ nhật, lần đầu tiên sau nhiều tháng, Chu Hoành Viễn có cuộc mật đàm với người sáng lập nên tập đoàn Vạn Thanh trong văn phòng. Cả hai đều mang vẻ mặt nghiêm túc, trò chuyện đến tận tối muộn.

Vào cuộc họp thường kỳ sáng thứ Hai, Chu Hoành Viễn với tư cách là Giám đốc Tài chính bất ngờ vắng mặt, thay vào đó, hắn ở lì trong văn phòng làm việc cả ngày trời, từ ban sáng cho đến đêm khuya, ngọn đèn cuối cùng được tắt trong cả toà nhà là đèn trong văn phòng hắn.

Tin đồn về việc Chu Hoành Viễn tái gia nhập ban lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Vạn Thanh lan truyền mạnh mẽ, khiến mọi người đều cảm thấy bất an, đặc biệt là nhóm nguyên lão cốt cán tới từ Thiên Tân do Đỗ Quân Thư cầm đầu. Quả thật Đỗ Quân Thư và Vương Thủ Quốc là bạn bè chơi với nhau nhiều năm, thế nhưng gã cũng hiểu rằng anh em có thân thiết đến đâu đi nữa cũng chẳng thể cùng hưởng vinh hoa phú quý. Hơn nữa, giữa Đỗ Quân Thư và Vương Thủ Quốc còn có một công ty niêm yết trị giá hàng tỷ, tình nghĩa ngày xưa giờ còn lại bao nhiêu, chính Đỗ Quân Thư cũng không chắc.

Đỗ Quân Thư đã cống hiến cả đời cho Vạn Thanh; từ những ngày đầu khi doanh thu chỉ có vài vạn tệ, gã đã từng bước đồng hành cùng công ty đến khi nó vụt sáng, phát triển thành một trong những ngôi sao trong ngành, cuối cùng là đạt được mục tiêu lên sàn chứng chứng khoán A vào năm ngoái. Hơn nữa, gã còn có được sự ủng hộ từ rất nhiều "lão tướng" từ Thiên Tân theo về, phải nói thế lực của gã vô cùng vững mạnh. Dưới tay Đỗ Quân Thư có không ít thủ hạ, hiện giờ đương nhiên không thể tự làm rối loạn đội ngũ. Cứ xem như Chu Hoành Viễn lại được Vương Thủ Quốc coi trọng lần nữa, quyền lợi của bọn gã cũng chẳng thể bị lung lay trong một sớm một chiều.

Khác với tâm trạng như lâm đại dịch của Đỗ Quân Thư, Vương Đông vẫn cứ giữ nguyên dáng vẻ cà lơ phất phơ. Gã là con trai của Vương Thủ Văn, là cháu ruột của người đứng đầu Vạn Thanh, là cục cưng của bà nội; dù Vương Thủ Quốc có muốn chỉnh đốn lại Vạn Thanh thì lợi ích của "người nhà" chắc chắn sẽ không bị ảnh hưởng. Vương Đông biết rõ điều này, Vương Thủ Văn lại càng hiểu rõ hơn, chỉ cần bà nội còn sống, địa vị của bọn họ vĩnh viễn sẽ không bao giờ thay đổi. Trung Quốc lấy hiếu trị quốc, Vương Thủ Quốc dù có tài giỏi đến mấy cũng sẽ sợ bị người đời chê cười là bất hiếu.

Vào Thứ Tư, lúc 10 giờ 15 phút, Vương Thủ Quốc tổ chức cuộc họp ban lãnh đạo khẩn. Chu Hoành Viễn mặc một bộ âu phục Valentino sọc xanh đậm, đi đôi giày da đen bóng loáng, thậm chí còn vuốt gel tóc tai gọn gàng. Hắn điềm tĩnh xuất hiện trong phòng họp tầng 24 của toà Vạn Thanh, gạt phăng đi vẻ tiều tuỵ uể oải của những ngày trước.

Vương Thủ Quốc cũng khác hẳn mọi khi. Ánh mắt ông sắc bén, từng câu từng chữ đều rõ ràng dứt khoát, "Mấy ngày trước, chúng ta đã thất bại trong cuộc đấu thầu của Bệnh viện Đại Hoa. Nguyên nhân hẳn các vị đều đã rõ, giữa chừng lại xuất hiện một kẻ phá đám ra mức giá thấp hơn năm phần cho mỗi món, cứ như sinh ra để khắc chế Vạn Thanh chúng ta vậy. Thật sự là có chuyện trùng hợp vậy sao? Vương Đông, cậu nói xem!"

Vương Đông giật bắn khi nghe tới tên mình. Dù gã đã vào làm bộ phận Bán hàng của Vạn Thanh từ lâu, thậm chí còn nhờ bà nội chỉ dẫn để leo lên tới vị trí Giám đốc Bán hàng sau khi Nhậm Lôi thăng chức thành Tổng Thư ký, nhưng gã vẫn không thể bỏ được cái nết của một kẻ du đãng, "Chú có ý gì?"

Vương Thủ Quốc lạnh lùng nhìn gã, "Ý của tôi thế nào cậu tự hiểu đi. Năm 2015 cậu đã tự đăng ký công ty riêng, cậu nghĩ tôi không biết sao?"

Vương Đông tuy biết chuyện này đã bị lộ từ lâu, thế nhưng gã không ngờ Vương Thủ Quốc lại nhắc tới ngay trong cuộc họp, dù sao bọn họ vẫn là người một nhà mà. Vương Đông thấy được vẻ giận dữ trong mắt Vương Thủ Quốc, lập tức mất hết khí thế, "Chú, chú nghe đứa nào nói bậy vậy! Chúng ta là người một nhà, sao con có thể hãm hại người nhà mình được chứ?"

"Cậu không hãm hại người nhà? Cậu đang chôn sống người nhà mình đó!" Dứt lời, Vương Thủ Quốc ném một chồng tài liệu lên mặt bàn, "Cậu tự xem đi!"

"Năm 2016, cậu biển thủ công quỹ, nhập hàng cho công ty riêng, cướp đi việc kinh doanh của công ty; 2018, cậu biển thủ hàng tồn kho của công ty để bán dưới danh nghĩa cá nhân; 2019, cậu lợi dụng thông tin nội bộ để cướp hợp đồng của công ty với giá thấp hơn. Mọi chuyện đều đã được tôi điều tra rõ ràng."

Đỗ Quân Thư ngồi gần Vương Thủ Quốc nhất, gã nhanh chóng lật một xấp tài liệu, trang cuối của báo cáo hiện cái tên Chu Hoành Viễn rõ mồn một.

Đỗ Quân Thư ngả người vào ghế, chuyện này không phải là chuyện một người ngoài như gã có thể can thiệp được. Chỉ là, dù gã khinh thường cha con Vương Thủ Văn và Vương Đông, nhưng trên thực tế, bọn họ đang cùng hội cùng thuyền, một khi cây đại thụ Vương Thủ Văn và Vương Đông ngã xuống, những ngày tháng tươi đẹp của gã cũng sẽ chấm dứt.

Vương Đông vẫn không thể tin nổi. Một phần, gã hối hận vì đã tham lam cú chốt hạ cuối cùng, phần khác gã lại cảm thấy vô cùng khó tin.

Sau khi nói xong, Vương Thủ Quốc thở dài, "Không phải tôi không cho cậu cơ hội, nhưng cậu khiến tôi quá thất vọng. Từ hôm nay trở đi, cậu không cần đến công ty làm việc nữa."

Vương Đông trợn to hai mắt. Dù gã vẫn còn sợ uy nghiêm của Vương Thủ Quốc, thế nhưng gã đã không còn là kẻ làm công bị người khác sai khiến như xưa nữa. Nhiều năm gã lăn lộn trong thương trường như vậy, giờ đã có công ty riêng, hai ba phần mười những dự án ngon lành của Vạn Thanh đều nằm trong tay gã, mỗi năm thu nhập cả chục triệu, việc gì phải sợ Vương Thủ Quốc.

Vương Đông cậy có tiền trong túi, vững lòng không e sợ, đứng phắt dậy hất ghế rồi bỏ đi.

Sau khi Vương Đông bỏ đi, trong phòng họp vang lên tiếng xì xào bàn tán.

Vương Thủ Quốc mỏi mệt đến lạ, "Tiếp theo, Giám đốc Chu sẽ soạn lại điều lệ của công ty, cũng như kiểm tra lại các báo cáo tài chính trước khi lên sàn."

Kết thúc cuộc họp, Chu Hoành Viễn đang tính rời đi thì Đỗ Quân Thư gọi hắn lại, "Giám đốc Chu! Mấy ngày qua cậu cực khổ vì Vạn Thanh quá rồi." Đỗ Quân Thư làm ra vẻ thân thiện, nhưng lại tỏ vẻ như chủ nói chuyện với tớ, Chu Hoành Viễn âm thầm cười khẩy, dù hắn không thích nét diễn của Đỗ Quân Thư thật nhưng cũng không việc gì phải làm bẽ mặt người ta. "Không có gì, nhận tiền thì làm việc, đó là bổn phận của tôi." Nói xong, hắn bỏ đi một mạch, không thèm quay đầu lại.

Tập đoàn Vạn Thanh có nhiều quy trình kinh doanh phức tạp, báo cáo tài chính trước khi niêm yết không đúng quy chuẩn, cần phải điều chỉnh lại nhiều sai sót, ngoài ra còn có không biết bao nhiêu giao dịch liên quan và giao dịch nội bộ không rõ ràng nữa. Chu Hoành Viễn nhức cả đầu, huống chi hắn còn phải soạn lại điều lệ công ty, từ hệ thống kiểm soát nội bộ đến quy trình hoạt động, từ việc quản lý mua hàng đến kiểm kê tài chính, hắn phải suy xét đến mọi phương diện, cũng như nắm bắt hết mọi chi tiết. Chu Hoành Viễn bận đến mức đầu óc quay cuồng, hắn cứ thế vùi đầu vào làm việc từ sáng sớm đến tận đêm khuya, cuối cùng mới có được một ngày tan tầm đúng giờ. Hắn đến câu lạc bộ ẩm thực Vạn Thanh tính lấy chút gì đó bỏ bụng, nhưng khi vừa bước vào lại gặp phải một nữ nhân viên.

Chu Hoành Viễn thấy cô ta hơi quen quen nhưng nhất thời chưa nhớ ra là ai, còn nữ nhân viên đó vừa nhìn thấy hắn là lập tức nở một nụ cười nịnh nọt, "Ôi giám đốc Chu, anh cũng tới đây ăn tối ạ? Tuần này ngày nào anh cũng tăng ca, chúng tôi đều thấy cả, vất vả cho anh quá."

Cô ta không nói gì còn đỡ, vừa cất giọng một cái là Chu Hoành Viễn lập tức nhớ ra cô ta là ai. Vài tháng trước, ngay tại câu lạc bộ ẩm thực Vạn Thanh, chính cô nhân viên này đã khinh miệt và mỉa mai hoàn cảnh xuất thân của hắn qua điện thoại. Chu Hoành Viễn nhìn nụ cười giả tạo trên mặt cô ta, lớp nền dày còn đọng lại trong từng nếp nhăn khiến hắn thấy buồn nôn. Hắn cố nén cảm giác nôn nao trong dạ dày, nở một nụ cười cho có lệ, không muốn nhiều lời.

Chu Hoành Viễn mất sạch phân nửa khẩu vị, chỉ lấy hai cái bánh quy rồi vội vã rời đi.

Thời gian là vàng bạc, thời gian là quyền thế, dù cha con Vương Thủ Văn và Vương Đông đang tạm thời bị áp chế, nhưng vấn đề của Vạn Thanh đã ăn sâu bén rễ. Những năm qua Vương Đông đã cướp đi bao nhiêu là mối làm ăn ngon nghẻ của Vạn Thanh, đã vậy còn để lại một đống sổ sách lộn xộn khó hiểu. Chưa kể còn có Đỗ Quân Thư, con cáo già này thao túng rất nhiều quản lý cấp trung và cấp cao của Vạn Thanh, dễ gì động được đến gã ta.

Những ngày qua, có vô số người với nhiều mục đích khác nhau đến tìm Chu Hoành Viễn, kể khổ có, uy hiếp có, nói thẳng có, bóng gió cũng có. Biết bao khuôn mặt khác nhau với lời lẽ bất đồng, dưới lớp mặt nạ tinh vi ấy đều ẩn giấu những mục đích riêng, trong vô vàn lời nịnh hót là những lưỡi đao giấu kín.

Quá vô nghĩa, thật sự quá vô nghĩa.

Hắn đã từng đứng trên đỉnh cao, là người thăng chức nhanh nhất trong một ngân hàng đầu tư nổi tiếng, dẫn dắt hàng loạt công ty nổi bật lên sàn chứng khoán, ngồi vào vị trí Giám đốc Tài chính khi tuổi đời còn rất trẻ. Hắn cũng từng rơi xuống đáy vực, rất nhiều đề án hắn tự hào bị bác bỏ ngay tại chỗ, cả bầu trời nhiệt huyết biến thành một trò cười, bạn bè hắn chẳng ai dám nhắc đến, người ủng hộ hắn thì tránh như tránh tà. Giờ đây, cuối cùng hắn đã lấy lại tất cả, nhưng lại không hề hứng khởi hay vui vẻ như tưởng tượng. Trong những ngày ẩn nhẫn chờ thời cơ, hắn đã từng nghĩ tới một ngày kia trở lại chiến trường, nhưng đến khi thực sự nắm quyền lực trong tay, hắn chỉ cảm thấy vô cùng trống rỗng.

Tất cả những gì hắn có được đều không dễ dàng, và cũng đủ để kích thích thần kinh của mọi thằng đàn ông. Nhưng mọi thứ lại đến quá nhanh, nhanh đến mức nó chưa kịp lắng đọng, nhanh đến mức hắn chưa kịp nhận ra cái giá phải trả đằng sau công danh lợi lộc, đến nỗi hắn chưa có cơ hội nghiền ngẫm những năm qua mình đã được gì và mất gì. Phải chăng là vô vàn sự ngưỡng mộ, e ngại và ghen tị? Những thứ đó chỉ là cát bụi bay theo gió, đằng sau mọi lời ngợi ca đều tàng ẩn ganh ghét, nghi kỵ và khinh miệt. Phải chăng là xe sang, nhà đẹp và dãy số 0 dài ngoằng trong tài khoản? Những thứ đó đều chỉ như chiếc lồng lạnh lẽo, giam cầm một cái xác vô hồn trong phù hoa muôn màu. Hắn mất đi bạn bè, mất đi cuộc sống, hắn không thể tin tưởng bất kỳ ai, cũng không được một ai tin tưởng. Hắn có được sự nghiệp biết bao người thèm thuồng, nhưng lại chỉ là một thằng thất bại trong chính cuộc đời mình.

Hắn còn quá trẻ, lại thành công quá sớm, loanh quanh qua biết bao nhiêu năm mới hiểu ra tất cả chỉ là giả dối. Chung quy lại, hắn chỉ là một kẻ thua cuộc trắng tay mà thôi.

@antiquefe (wattpadd)

Hết chương 80.

Tác giả muốn nói là: Tôi đã suy nghĩ rất nhiều và nhận ra mình không giỏi trong việc xây dựng xung đột và cao trào của câu chuyện. Tôi thích viết mấy phân cảnh chi tiết để khắc hoạ về tâm lý nhân vật, nhưng lại thiếu khả năng điều phối toàn cảnh. Vì vậy, tôi đã trò chuyện rất nhiều với các bạn biên tập viên và các tác giả giả khác để xin lời khuyên rồi từ đó tái cấu trúc lại tuyến cảm xúc và cốt truyện. Từ lúc bắt tay vào viết truyện này, tôi đã luôn nghĩ cách để bọn họ có thể quay về bên nhau: Sự nghiệp của Chu Hoành Viễn sẽ gặp khó khăn, hắn sẽ phải đối mặt với nhiều lời chế giễu và cười chê, và vì đã trải qua mọi hào nhoáng giả dối, hắn sẽ nhớ đến Trình Dục cũng như khao khát sự chân thành trong cuộc sống của mình. Hôm qua tôi bỗng nhận ra rằng, những thất bại này đã vô tình thúc đẩy Chu Hoành Viễn thay đổi và trưởng thành. Tuy nhiên, tôi muốn hắn phải tự thay đổi. Hắn quay trở lại đỉnh cao, nhưng rồi sẽ chủ động từ bỏ những thứ mà trước đây hắn coi trọng nhất, như vậy mới làm nổi bật sự thay đổi, khiến nó trở nên cảm động và sâu sắc hơn. Cuối cùng, hắn sẽ trưởng thành, trở thành một người đàn ông thực thụ và yêu Trình Dục lại lần nữa.