Tiểu Thúc Thúc (Chú Nhỏ) - Úc Hoa

Chương 86



Khi Trình Dục vùng vẫy ngồi dậy từ giường, Chu Hoành Viễn đã mua sẵn đồ ăn sáng để lên bàn. Hắn dõi theo Trình Dục ra khỏi phòng với ánh mắt đầy lo lắng, cứ thế nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái nhợt của Trình Dục, sau đó chân thành căn dặn anh phải tự chăm sóc bản thân thật tốt. Trình Dục bực bội không chịu nổi, cơn đau âm ỉ ở vùng bụng và cảm giác buồn nôn lại tái phát, anh nói không nên lời, chỉ phiền muộn gật đầu. Trình Dục ngồi vào bàn, mới ăn vài miếng bánh bao thì cơn nôn nao lại trào lên, nhưng anh không muốn Chu Hoành Viễn lo lắng, miễn cưỡng nuốt hết phần còn lại, uống hơn nửa chén cháo để xoa dịu cơn buồn nôn đang chực chờ trong bụng.

Những ngày qua, Trình Dục luôn trong trạng thái đau bụng tái đi tái lại, có điều cơn đau thường chia thành từng đợt, không kéo dài quá lâu. Đôi khi giống như có cây kim chọc ngoáy trong ngực, có khi lại cảm thấy như có thanh sắt nóng rực vắt ngang dạ dày.

Trình Dục không muốn xin nghỉ phép, càng không muốn phiền đến giảng viên khác dạy thay, anh mặc kệ lời khuyên can của Chu Hoành Viễn, cương quyết đi đến trường. Chu Hoành Viễn không thuyết phục được anh, đành phải đồng ý.

Cả đường đi, Chu Hoành Viễn mấy lần muốn nói lại thôi, hắn có rất nhiều điều muốn nói, từ quan tâm, lo lắng, nhớ nhung, đến quyến luyến, nhưng bất kể nỗi lòng thế nào, dù cho câu từ ra sao, đến cuối cùng vẫn không thể nói ra, đành phải giữ lại trong lòng.

Dù Trình Dục kiên quyết nói buổi chiều không cần tới đón anh, nhưng Chu Hoành Viễn vẫn không yên lòng. Đến xế chiều, hắn đổi xe với đồng nghiệp rồi lại lén lút đến đại học S, vì không muốn bị Trình Dục phát hiện, hắn phải như một tên ăn trộm, theo đuôi Trình Dục suốt cả một đường.

Một tuần sau đó, Trình Dục không đi xem mắt nữa, có lẽ là vì gần cuối kỳ, chỉ việc đánh giá giảng viên, ra đề, bù tiết mà đã khiến anh sứt đầu mẻ trán, hoặc có lẽ vì gần đây cơ thể anh luôn không khoẻ lắm. Khác với kiểu đau theo cơn như hôm ấy, mấy ngày nay phần bụng Trình Dục không ngừng kêu gào đau đớn, thoạt đầu còn trong ngưỡng chịu đựng được, nhưng dần dà cơn đau khiến toàn thân phát run, tay chân lạnh toát. Bản thân Trình Dục cũng lo lắng không kém về tình trạng sức khoẻ của mình, trước đây anh đã từng nhập viện vì sỏi túi mật, sợ là lần này còn nghiêm trọng hơn lần trước. Nghĩ đến đây, Trình Dục càng thêm phiền muộn, chỉ muốn bỏ mặc, không thèm quan tâm đến cơ thể này nữa. Dù sao, Trình Dục cũng chẳng còn chút hứng thú nào để suy xét đến vấn đề hôn nhân của mình. Với lại, anh sống một mình bao nhiêu năm nay rồi, vừa không có cha mẹ sắp xếp, vừa không sợ miệng lưỡi người đời, từ lâu anh đã không còn chấp niệm với việc kết hôn sinh con nữa. Anh chỉ muốn thuận theo tự nhiên.

Chiều ngày cuối cùng của kỳ thi cuối kỳ, Trình Dục coi thi suốt gần bốn giờ đồng hồ. Đám ve sầu ngoài cửa sổ râm ran không ngừng khiến người ta chán ngán, Trình Dục buồn ngủ theo chặp, thế nhưng đồng thời anh cũng rất tỉnh táo. Suốt cả buổi chiều, bụng anh cứ đau âm ỉ, sau cùng cơn đau lan ra khắp cơ thể, kèm theo cảm giác hoa mắt chóng mặt, ê ẩm toàn thân. Anh nắm chặt tay vịn, cắn chặt răng mới kiềm được tiếng rên rỉ có thể bật ra bất cứ lúc nào. Sau khi thi xong, Trình Dục ngồi trên ghế nghỉ ngơi một lúc lâu mới có sức đứng dậy, đi ra khỏi toà nhà giảng dạy, cơn đau càng thêm quặn thắt, như thể có vô vàn lưỡi dao đang cứa từng nhát vào phần thịt mềm mại trong khoang bụng. Trình Dục vịn lấy tay vịn mà đi, mỗi bước đi đều run rẩy, có vài sinh viên tinh ý nhận ra anh đang không ổn bèn ân cần hỏi anh có sao không. Lúc này Trình Dục nói không nên lời, chỉ nhíu chặt lông mày phất tay với sinh viên. Cuối cùng, anh cũng ra khỏi toà nhà dạy học với dáng vẻ chệnh choạng như chực ngã.

Sau khi tan tầm Chu Hoành Viễn đã lẻn vào đại học S, thấy Trình Dục trong tình trạng này bèn lo lắng vô cùng, tầm mắt không dám dời đi một giây, đang định xông ra thì giây tiếp theo lại thấy Trình Dục loạng choạng một cái, ngã thẳng xuống đất.

Đau quá, sao lại đau như vậy chứ? Trình Dục đã trở nên lơ mơ, mắt anh nhanh chóng mất đi tiêu cự, bóng người nhoè mờ, những toà nhà cao tầng xa xa nối thành một dải, tất cả đều ẩn mình trong tiết trời mù sương của thành phố J.

Đúng lúc kỳ thi kết thúc, khuôn viên trường đầy ắp người qua kẻ lại, Trình Dục nhanh chóng bị một đám sinh viên hiếu kỳ vây xung quanh, tim Chu Hoành Viễn lỡ mất mấy nhịp, nhảy ra khỏi xe, cố gắng chen vào đám đông, đến khi nhìn thấy thân hình gầy gò nằm trên mặt đất, hắn gần như quên cả thở, lao nhanh đến bên cạnh Trình Dục, lớn tiếng gọi hai tiếng "Chú ơi!"

Trình Dục nghe được tiếng gọi của Chu Hoành Viễn, đôi mắt đảo vài lần nhưng không đủ sức đáp lại, môi mấp máy như muốn trấn an Chu Hoành Viễn. Chu Hoành Viễn thấy Trình Dục như vậy thì lập tức hoảng hồn, trán toát mồ hôi, đôi mắt đỏ ngầu vì sợ hãi tột độ. Chu Hoành Viễn vừa liên tục gọi "Chú ơi!" vừa kéo Trình Dục vào lòng, cố gắng đỡ anh dậy. Chu Hoành Viễn chẳng màng đến lời bàn tán to nhỏ của đám sinh viên, hắn mở cửa xe, đặt Trình Dục vào ghế sau, đạp chân ga tức tốc lái đến bệnh viện tuyến 3 gần nhất.

Tình trạng giao thông ùn tắc ở thành phố J khét tiếng khắp cả nước, nhất là khu vực trước cổng bệnh viện. Lòng Chu Hoành Viễn nóng như lửa đốt, chẳng khác nào có một ngàn con kiến xâu xé trong lồng ngực, hắn liếc nhìn Trình Dục đang nằm bất động trên ghế sau, anh đang cố xé chiếc áo trước ngực, mồ hôi vì đau đớn thấm ướt cả bộ đồ trên người anh. Cảnh tượng ấy như vạc dầu sôi tưới lên trái tim Chu Hoành Viễn. Chu Hoành Viễn đấm mạnh vào vô lăng, vô tình nhấn phải còi xe, chiếc xe giá rẻ phát ra tiếng còi chói tai làm hắn càng thêm bực bội.

Chật vật mãi mới tới được bệnh viện, nhưng vòng tới vòng lui hai ba bận vẫn không tìm thấy chỗ đậu xe, Trình Dục đau đến mức cong lưng thở hổn hển, vậy mà vẫn nhẹ giọng an ủi Chu Hoành Viễn, nói hắn đừng nóng vội. Sống mũi Chu Hoành Viễn cay cay, bao nhiêu là đau lòng, hối hận, lo lắng, bồn chồn cùng quyện vào nhau, khiến hắn suýt không kiềm được nước mắt. Hắn bất chấp tất cả, quyết tâm lái xe vào bãi đậu dành cho nhân viên, để lại số điện thoại, sau đó không dám lãng phí thêm giây nào, vội vã bế Trình Dục chạy vào phòng cấp cứu.

Bác sĩ cấp cứu đẩy Trình Dục vào trong phòng cấp cứu, một giây sau, cánh cửa nặng nề đóng sập lại ngăn cách hai thế giới. Cách nhau bởi một cánh cửa, Chu Hoành Viễn bị nhốt trong một thế giới không có Trình Dục.

Sao lại có thể như vậy? Rõ ràng hồi đầu tuần chú của hắn vẫn khoẻ mạnh mà.

Sao lại có thể như vậy? Hắn chỉ mới quyết định trở về thành phố J, trở về bên cạnh Trình Dục.

Hắn chỉ mới biết làm thế nào để yêu một người mà...

Ngoại trừ 12 năm đầu tiên, có thể nói đời này của Chu Hoành Viễn rất thuận buồm xuôi gió. Tuy nhiên, đằng sau sự suôn sẻ này ẩn chứa quá nhiều câu chuyện không người hay. Chính Trình Dục đã đưa hắn rời khỏi ngôi làng nghèo khổ lạc hậu đó mà không cần báo đáp; chính Trình Dục vì giữ lại đôi mắt cho hắn mà tự tay huỷ đi tiền đồ của mình; chính Trình Dục đã đánh đổi tương lai anh để mang lại một ngày mai cho hắn. Cuộc đời suôn sẻ của Chu Hoành Viễn không phải vì hắn tốt số, mà bởi vì Trình Dục đã dùng tiền đồ của anh để đổi lấy cho hắn vận mệnh hanh thông. Hắn còn chưa kịp khám phá hết mọi bí mật, chưa thể hiểu hết cái giá Trình Dục đã phải trả vì hắn, chưa dùng cả đời để báo đáp ân nhân của hắn, sao Trình Dục đã ngã bệnh rồi?

Chu Hoành Viễn bất lực đứng ngoài cửa, nghĩ ngợi về rất nhiều thứ, về quá khứ, về cả tương lại. Ngày đó Trình Dục đã dùng số phận của mình để đổi lấy tương lai cho hắn, vậy thì từ nay về sau, hắn sẵn lòng dùng hết vận may của mình để mang đến cho Trình Dục bình yên và hạnh phúc. Hắn bằng lòng mất đi tất cả may mắn, chỉ cần Trình Dục được vạn sự như ý, ngày ngày vui vẻ.

Hắn không phải là một người tốt, nhưng vào thời khắc này, hắn lại cầu khẩn lòng thương xót của ông trời. Không cầu cho đời lên như diều gặp gió, không cầu cho sự nghiệp một bước lên mây, chỉ mong sao chú của hắn ở bên kia cánh cửa được bình an khỏe mạnh.

Bên trong phòng cấp cứu có các y bác sĩ đi tới đi lui, bóng người chồng chéo lên nhau, Chu Hoành Viễn thấp thỏm lo lắng, mỗi một giây chờ đợi là thêm một giây tra tấn, chẳng khác gì địa ngục trần gian.

Cuối cùng cánh cửa cũng bật mở, y tá đi ra ngoài hô to, "Ai là người nhà Trình Dục?"

Chu Hoành Viễn lập tức chạy tới, bình thường hắn vốn coi trọng thể diện nhất, nhưng lúc này lại ăn mặc lôi thôi, tóc tai rối bù, đến cả nhân viên y tế đã quen với sinh tử nhìn cũng không khỏi cau mày, "Trước đây bệnh nhân có thường xuyên bị đau bụng hay đau dạ dày không?"

Chu Hoành Viễn nhíu mày, lắc đầu, trong phút hoảng hốt, hắn xâu chuỗi lại từng chi tiết nhỏ nhặt trong những ngày qua lại với nhau. Hoá ra, không phải là chưa từng xảy ra, mà là hắn không hề hay biết.

"Tôi... tôi không rõ.."

Y tá mím môi, có vẻ không hài lòng với câu trả lời này, "Anh là gì của bệnh nhân? Anh ấy có vợ chưa? Gọi vợ ảnh tới đây đi. Hỏi cái gì anh cũng không biết thì có ích gì?"

Hai mắt Chu Hoành Viễn đỏ bừng, ngày thường hắn có khí thế đến đâu, lúc này cũng chỉ đành cúi đầu khom lưng, "Tôi... Chú ấy không có vợ, chỉ có mình tôi là người thân. Tôi là cháu trai bệnh nhân."

Y tá quét mắt nhìn Chu Hoành Viễn với vẻ ngờ vực, "Trước đây túi mật bệnh nhân bị vôi hoá, sau đó dần tạo thành sỏi mật, bây giờ sỏi gây tắc ống mật dẫn đến viêm tụy."

Gì mà vôi hoá túi mật, sỏi mật, viêm tụy... Mỗi một từ ngữ đều như tái hiện lại cảnh tượng kinh khủng nhất trong địa ngục, Chu Hoành Viễn nghe mà kinh hồn bạt vía.

Cuối cùng thì Trình Dục đang giấu diếm cái gì? Anh đang phải nhẫn nhịn điều gì vậy?

"Lát nữa bệnh nhân tỉnh lại, anh hỏi anh ấy xem có muốn cắt túi mật không." Dứt lời thì nhét một đống giấy tờ vào tay Chu Hoành Viễn rồi vội vàng rời đi.

Trước khi đi, y tá vẫn còn lẩm bẩm, "Đáng lý phải cắt cái túi mật này lâu rồi, nếu để nó phát triển thành viêm tụy cấp gây hoại tử tuyến tụy, tỉ lệ vong rất cao."

Chân Chu Hoành Viễn mềm nhũn, suýt nữa ngã quỵ xuống mặt đất.

@antiquefe (wattpad)

Hết chương 86.

Tác giả muốn nói là: Có rất nhiều nguyên nhân gây ra tình trạng vôi hoá túi mật, từ đó phát triển thành sỏi mật. Vì căn bệnh này mà cứ mỗi lần ăn thịt thà hoặc dầu mỡ thì Trình Dục sẽ bị đau bụng... Đau lắm luôn đó. Sỏi mật còn có thể gây biến chứng nguy hiểm như viêm tụy cấp nữa.