Là thanh xuân trôi tuột đi trong chớp mắt, là sự già cỗi không thể vãn hồi, là cái c.h.ế.t sớm đang đến gần!
Nàng ta bỗng quay đầu nhìn ta, ánh mắt giao nhau.
Ta ôm chặt Tiêu Vân Độ đang hôn mê trong lòng, bình tĩnh nói với Chu Dao:
“Trên đời này có lẽ thật sự có người ngốc đến mức sẵn sàng trả bất cứ giá nào để cứu ngươi, nhưng người đó, ngươi vừa mới chính tay ép c.h.ế.t rồi.”
Ta chỉ là đang nói ra một sự thật:
“Chu Dao, chẳng ai yêu ngươi cả, bởi vì ngươi vốn không xứng được yêu.”
25
Ngày trước, mỗi khi Chu Dao chịu uất ức gì, Tiêu Vân Độ luôn là chỗ dựa của nàng ta.
Nhưng bây giờ, Tiêu Vân Độ lại bị nàng ta ép đến c.h.ế.t.
Chu Dao tuyệt vọng nhận ra rằng, mọi đường lui của nàng ta đều đã bị chính tay mình cắt đứt.
Nàng ta không còn đường nào để đi, thậm chí cũng không dám hận Minh Quyết, kẻ vẫn luôn đùa giỡn nàng ta như một trò tiêu khiển.
Nàng ta quỳ gối bên chân hắn, giọng run rẩy cầu xin:
“Thượng thần, Dao Dao không dám tranh với ngài nữa, ta chỉ cầu ngài mang ta trở lại Thiên giới, ăn những linh đan diệu d.ư.ợ.c kia có được không? Nhất định có tiên đan có thể cứu ta! Ta không cần thành tiên nữa, ngài chỉ cần trả lại cho ta năm mươi năm thọ nguyên là được, ta mới mười chín tuổi thôi, ta không muốn c.h.ế.t! Minh Quyết, ta đã lấy năm mươi năm đẹp nhất của đời mình để cứu ngài, ngài không thể tuyệt tình như vậy!”
Minh Quyết khẽ thở dài, rồi nói ra một sự thật khiến Chu Dao hoàn toàn tuyệt vọng:
“Ngươi mà lên Thiên giới, chỉ càng già nhanh hơn thôi. Phàm nhân cưỡng ép lên trời vốn là nghịch thiên, tất phải chịu thiên phạt.”
Chu Dao không thể tin nổi:
“Ngài sớm đã biết ta lên trời sẽ một ngày già mười tuổi phải không?! Vậy tại sao ngày đó ngài vẫn dẫn ta đi Thiên giới?!”
“Ngày ấy ta phát hiện mình mất đi thần cốt, chỉ có thể lên trời cầu phương pháp cứu chữa. Đáng tiếc là bọn người Thiên giới cố chấp ngu muội, chẳng ai chịu giúp ta.”
“Thần cốt của ta là bị Thiên đạo đ.á.n.h tan, ta sớm biết bọn họ sẽ không giúp, nên trước khi lên trời, ta đã để mắt đến tiên cốt của Tiêu Vân Độ.”
“Năm xưa ta có thể lừa Liên Hà tự nguyện dâng tiên cốt giúp ta thành tiên, thì giờ, ta cũng có thể khiến Tiêu Vân Độ tự nguyện dâng tiên cốt của hắn.”
Hắn nâng tay bóp cằm Chu Dao, giọng lạnh lùng:
“Ta mang ngươi theo, chỉ vì biết ngươi là người Tiêu Vân Độ yêu nhất. Ta hứa sẽ giúp ngươi thành tiên, là để ngươi cam tâm vì ta mà hiến dâng tất cả, rồi lợi dụng tình cảm của Tiêu Vân Độ dành cho ngươi để ép hắn tự nguyện dâng tiên cốt.”
“Ta nghe thấy lời cầu nguyện của ngươi mỗi ngày. Ngươi muốn làm nữ nhân của ta sao, Chu Dao? Là nữ nhân của ta, thì phải vì ta mà hi sinh tất cả như Liên Hà và đứa trẻ bị ta luyện thành đan kia vậy.”
“Giờ ta đã có được tiên cốt, ngươi chẳng còn giá trị lợi dụng gì nữa.”
Chu Dao như bị sét đánh, tuyệt vọng khóc lớn:
“Ta thật hối hận vì năm đó đã cứu ngươi! Ta đáng lẽ nên an phận làm Thần nữ của Khải quốc, ta vốn có tiền đồ rộng mở, Thái tử cũng sẽ cưới ta làm Thái tử phi! Là ngươi, chính ngươi đã khiến ta tự tay ép c.h.ế.t nằm nhân yêu ta nhất trên đời này!”
Nàng ta vừa khóc vừa cười, rồi bỗng bật cười điên dại, chỉ tay vào Chiến thần trước mặt:
“Minh Quyết, ngươi tưởng ngươi còn có thể thành thần sao? Nhìn xem khắp điện đầy xác c.h.ế.t, ngươi mang danh thần minh mà lại hại c.h.ế.t bao tín đồ, Thiên đạo sẽ không tha cho ngươi đâu!”
“Ai nói là ta hại c.h.ế.t bọn họ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Minh Quyết cười âm lãnh:
“Ta cố ý để ngươi ngồi ngay trước tượng thần của ta, đám tín đồ kia vẫn luôn bái lạy ngươi, một ‘thần nữ giả’, Thọ nguyên của bách tính đều bị ngươi, Chu Dao, hút đi cả rồi.”
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Hắn giơ tay, khẽ vỗ lên khuôn mặt trẻ trung vừa được hồi xuân của nàng ta:
“Dùng thọ nguyên của phàm nhân để đổi lấy tuổi xuân, chẳng khác nào uống rượu độc giải khát. Ta tất nhiên sẽ không gánh tội này.”
“Bản thần tuy đã rút đi thọ nguyên của họ, nhưng đều là để cho ngươi. Ta đâu có hưởng lợi gì, thật là vô tội!”
“Tất cả sát nghiệp này, đều nằm trên người ngươi, Chu Dao.”
Chu Dao toàn thân lạnh buốt, còn chưa kịp run sợ.
Minh Quyết đột nhiên phát giác điều gì, liền cười độc ác:
“Chu Dao, thiên phạt của ngươi đến rồi.”
Chỉ trong chớp mắt, má nàng ta vốn căng mịn liền khô quắt lại như vỏ cây.
Lưng nàng ta như bị ai bẻ gãy giữa không trung, không thể dựng thẳng.
Đôi mắt dần đục ngầu, tóc bạc rụng từng nắm, đến cả răng cũng lần lượt rơi xuống, nàng ta già đi trong khoảnh khắc, biến thành một lão bà run rẩy.
Tiếng thét của nàng ta khản đặc, đục ngầu, mơ hồ.
Giờ đây nàng ta mới thật sự cảm nhận được, thế nào là “mất đi năm mươi năm thọ nguyên.”
Hai chân nàng ta run rẩy, không còn sức đứng, ngã sụp xuống đất.
Nàng ta quay nhìn Tiêu Vân Độ đang hôn mê, không kìm được mà đưa tay chạm lên mặt mình.
Khi nàng ta ở độ tuổi đẹp nhất, Tiêu Vân Độ từng khen nàng ta dung nhan như Quan Âm, ánh mắt như sao trời.
Chu Dao từng nghĩ, thứ quý giá nhất trên người chàng là tiên cốt.
Nhưng thật ra, chân tình mới là điều khó có được nhất.
Chu Dao từng có được trái tim của Thái tử, nhưng nàng ta lại tham lam, chỉ biết mưu toan tiên cốt kia.
Tính toán đến cuối cùng, nàng ta chẳng còn gì cả.
“Điện hạ... là Dao Dao sai rồi...”
26
Nàng ta yếu ớt thì thầm, bỗng rút cây trâm trên tóc, xoay người đ.á.n.h lén, muốn g.i.ế.c c.h.ế.t Minh Quyết!
Nhưng nay nàng ta đã già nua, lưng còng, Minh Quyết dễ dàng đá nàng ta văng ra, rồi đắc ý bay lên giữa trời.
Có được tiên cốt, với ngộ tính của Minh Quyết, tu thành thượng thần chẳng phải chuyện khó.
Hắn tưởng mình sắp thành tiên, nhưng vừa bay đến giữa không trung, bỗng nhiên thiên lôi cuồn cuộn, đ.á.n.h thẳng xuống thiên linh cái của hắn!
“A!!!”