Tiểu Tổ Tông Của Thái Tử

Chương 2



Khuôn mặt vốn đã già nua lập tức hồi xuân, dung nhan sáng rực như ngọc.

 

Nàng ta bay lên từ lầu thành, ngày nàng ta phi thăng, đã nói rằng mình nhất định sẽ phù hộ cho muôn dân Khải quốc, để họ lập miếu thờ thần nữ cho nàng ta.

 

Thái tử tin vào lời thề của Chu Dao.

 

Chàng mất đi năm mươi năm thọ mệnh và tiên cốt, thân thể yếu ớt đến cực điểm, chỉ có thể bế quan tĩnh tu.

 

Thế nhưng năm thứ hai kể từ khi Thái tử bế quan, Khải quốc liền xảy ra đại hạn và ôn dịch nghiêm trọng.

 

Bách tính đến cầu khấn tại miếu Chiến Thần, Chiến Thần làm ngơ.

 

Cầu đến miếu Thần Nữ, Thần Nữ cũng coi như không thấy.

 

Thái tử bị ép phải xuất quan.

 

Chàng dốc hết thiên phú và tu vi, trong mộng tiến vào thiên giới, cầu được gặp Thần Nữ Chu Dao.

 

Nhưng lại bắt gặp Chu Dao đang cùng Chiến Thần ân ái giữa thần thủy.

 

Một năm nơi nhân gian, trên thiên giới chỉ là một ngày.

 

Một tiên tử nói với chàng, từ khi thần nữ phi thăng, liền ngày đêm say mê trong hoan lạc cùng Chiến Thần.

 

Miếu Thần Nữ nơi trần gian khói hương nghi ngút, nhưng mọi lời cầu khẩn của bách tính đều bị nàng ta vứt bỏ không màng.

 

Thái tử giật mình tỉnh khỏi tiên mộng, bên tai nghe tiếng dân than khóc, trước mắt là xác c.h.ế.t đầy đồng.

 

Cầu thần không được, chỉ còn biết dựa vào chính mình.

 

Chàng lập đàn tế trời cầu mưa, nhưng bị thiên lôi phản phệ.

 

Lúc ấy, Thái tử mới phát hiện, khối ngọc cốt trên người mình, chẳng qua chỉ là một khúc yêu cốt được trá hình!

 

Chu Dao đã lừa chàng, thậm chí không buồn dùng đến pháp khí hạ phẩm, mà chỉ lấy một khúc yêu cốt nhặt được để đ.á.n.h đổi lấy tiên cốt của chàng!

 

Thái tử sa vào ma đạo, bước vào cấm địa. 

 

Ở đó có một vật gọi là “Ứng kiếp thiếp”.

 

“Ứng kiếp thiếp” là cấm khí, người sử dụng có thể đảo ngược nhân quả, nhưng phải chịu vạn kiếp hành hình.

 

Thái tử dùng “Ứng kiếp thiếp” nghịch chuyển nhân quả, xua tan ôn dịch cùng thiên tai, đổi lấy sức khỏe và bình an cho muôn dân Khải quốc, nhưng chính mình lại bị phản phệ mà hóa ma.

 

Ngay khoảnh khắc chàng nhập ma, Chiến Thần và Thần Nữ, những kẻ từng phớt lờ lời cầu khẩn của bách tính, mới hiện thân.

 

Thần Nữ đứng cao cao trên mây, nói:

 

“Thái tử điện hạ, ngài vậy mà lại sa vào ma đạo, thật khiến Dao Dao thất vọng quá.”

 

Chiến Thần Minh Quyết từ trên cao nhìn xuống Thái tử, hỏi Chu Dao:

 

“Phàm nhân sa vào ma đạo, nên xử trí thế nào?”

 

Để thể hiện lòng trung thành, Chu Dao đáp:

 

“Trừ ma, vốn là điều Chiến Thần giỏi nhất!”

 

Chiến Thần xuất thủ muốn diệt trừ ma đầu Tiêu Vân Độ, nhưng dân Khải quốc lại đồng loạt lấy thân mình che chở cho chàng.

 

Họ phẫn nộ mắng Thần Nữ vô sỉ, Chiến Thần vô nghĩa!

 

Chu Dao nổi giận:

 

“Đám sâu kiến này mê muội chẳng chịu tỉnh ngộ, vậy thì cùng nhau siêu độ đi!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Không! Không được!”

 

Tiêu Vân Độ vung kiếm:

 

“Ta nguyện tự vẫn, xin đừng làm hại đến dân của ta!”

 

Chu Dao muốn lấy lòng tin của Chiến Thần, nên ngay trước khi Thái tử tự vẫn, nàng ta đã ra tay trước, lấy cớ muôn dân che chở cho ma đầu, giáng xuống vạn đạo lôi đình, thiêu rụi toàn bộ bách tính thành tro bụi.

 

Những người ấy, khi còn sống, từng là tín đồ trung thành nhất của Chiến Thần và Thần Nữ.

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Trong kiếp nạn diệt tuyệt ấy, Thái tử chỉ kịp bảo vệ một bé gái.

 

Chàng lấy thân mình che cho đứa trẻ khỏi tất cả sấm sét.

 

Chàng khẽ thì thầm bên tai ta:

 

“Ta phụ bách tính, ấy là tội của ta.”

 

Trước khi hồn phi phách tán, Tiêu Vân Độ điểm một giọt m.á.u lên giữa trán ta, đó là toàn bộ linh lực và thiên phú còn sót lại của chàng.

 

Trong kiếp nạn ấy, chỉ còn ta sống sót.

 

Ta dựa vào linh lực và thiên phú mà Thái tử để lại, bái nhập tiên sơn ẩn thế, khổ tu nghìn năm, cuối cùng phi thăng thành tiên, mở được cánh cửa thời gian.

 

Giờ đây, ta đã quay trở lại ngàn năm trước, trở về điểm khởi đầu của mọi bi kịch.

 

Lúc này thân phận của ta là tiểu thư mười hai tuổi của phủ Quốc Công, Lê Đường, hiện đang vào cung làm bạn đọc cho công chúa.

 

Thời gian ta trở lại vừa vặn, chính là khoảnh khắc Chu Dao đang vì cứu Chiến Thần mà ép Thái tử hiến ra thọ mệnh của mình.

 

2

 

“Chỉ là năm mươi năm thọ mệnh thôi mà, điện hạ là người tu tiên, sao lại coi trọng thọ số đến vậy? Thật đúng là tầm thường quá mức!”

 

“Điện hạ, cứu Chiến Thần chẳng khác nào cứu muôn dân Khải quốc!”

 

Chu Dao miệng đầy lời nhân nghĩa, câu cuối cùng vừa buông ra, Thái tử rõ ràng đã d.a.o động.

 

Ngay trước khi chàng kịp mở miệng đồng ý, ta lao thẳng tới, húc văng Chu Dao đang hùng hổ tiến gần:

 

“Năm mươi năm thọ mệnh mà thôi, thần nữ tự mình hiến ra đi chứ!”

 

“Đứa trẻ nào đây?!”

 

Thị vệ vội bước lên bẩm báo:

 

“Hồi điện hạ, đây là tiểu thư Lê Đường của phủ Quốc Công.”

 

“Đừng hỏi ta là ai!” 

 

Ta dang tay che trước người Thái tử, chống nạnh chất vấn Chu Dao:

 

“Thần nữ cũng là người tu tiên, năm mươi năm thọ mệnh của ngươi chẳng phải cũng có thể cứu được Chiến Thần sao? Sao ngươi không tự hiến đi?!”

 

Chu Dao ngụy biện:

 

“Ta là thần nữ của Khải quốc, dân chúng không thể thiếu ta được!”

 

“Vậy còn điện hạ là thái tử của Khải quốc đấy! Sao, dân chúng Khải quốc có thể thiếu thái tử, nhưng lại không thể thiếu thần nữ à?!”

 

“Nếu ta nhớ không lầm, khi tuyển chọn thần nữ, vẫn còn năm người ứng tuyển khác nữa!”

 

“Chu Dao, ngươi chẳng qua chỉ nhờ bát tự hợp mệnh mà được chọn, nếu hoàng thất muốn, việc đào tạo một thần nữ khác đâu có gì khó!”

 

“Thần nữ có thể có vô số người thay thế, nhưng Thái tử điện hạ chỉ có một mà thôi!”