Tiểu Tổ Tông Của Thái Tử

Chương 20



Liên Hà thấy đứa trẻ được siêu độ, liền nghiêm cẩn cúi lạy ta và Tiêu Vân Độ một cái, sau đó tàn hồn hòa vào thần cốt.

 

Thần cốt hóa kiếm, nhận Tiêu Vân Độ làm chủ.

 

Khoảnh khắc thần đan rời khỏi thân thể, Minh Quyết đã hồn phi phách tán, hóa thành tro bụi.

 

Đồng thời, tượng Chiến Thần nơi trần thế cũng toàn bộ sụp đổ thành bùn nát.

 

Chủ thần của Khải Quốc phải đổi người rồi.

 

Phương trời ráng đỏ muôn trượng, tiên hạc vờn quanh cất tiếng dài.

 

Thái tử quanh thân tiên khí bốc lên, giữa hàng mày dần tẩy sạch trọc khí phàm trần, ấn thần hiển hiện.

 

Tiêu Vân Độ, đã đắc đạo thành tiên.

 

31

 

Con dân Khải Quốc đồng loạt quỳ xuống.

 

Trong hoàng cung, đế hậu tận mắt nhìn thấy thái tử phi thăng, vui mừng đến rơi lệ.

 

Ta thở ra một hơi dài, dịu giọng nói:

 

“Chúc mừng điện hạ, trừ tà diệt gian, công đức viên mãn, cuối cùng đã được phi thăng.”

 

Vào khoảnh khắc thành tiên, Tiêu Vân Độ nhìn thấu tiền trần của ta:

 

“Là nàng?”

 

“Ta vì chàng mà đến, điện hạ.”

 

Tiêu Vân Độ đã hiểu hết mọi chuyện:

 

“Nàng chỉ dẫn ta đừng từ bỏ thọ nguyên, thay ta giữ lại tiên cốt, giúp ta trừ diệt ác thần, khiến ta giúp Liên Hà siêu độ vong hồn, làm cho thần cốt nhận ta làm chủ, lại còn khiến toàn thể con dân tận mắt chứng kiến tất cả.”

 

“Bởi vì ta muốn con dân của chàng trở thành tín đồ trung thành nhất của chàng.”

 

Thật ra, ngay từ đầu ta đã có thể g.i.ế.c Minh Quyết, diệt trừ hết thảy hậu hoạn, nhưng bách tính Khải Quốc đã bị lừa dối suốt ba trăm năm.

 

Tạo thần khó, mà g.i.ế.c thần còn khó hơn.

 

Ta muốn để chúng sinh tận mắt chứng kiến sự xấu xa và giả trá của Minh Quyết, chỉ như vậy, bách tính Khải Quốc mới có thể trong tinh thần mà g.i.ế.c thần.

 

Như thế, con đường thành tiên của Tiêu Vân Độ mới có thể thông suốt.

 

“Ta nhận được thiên phú và vận khí mà điện hạ ban tặng trước khi c.h.ế.t, tu luyện nghìn năm mới đắc đạo thành tiên.”

 

“Điện hạ, đây là ân ta trả cho chàng.”

 

Ngay khi Tiêu Vân Độ thành tiên, chàng đã kế thừa toàn bộ ký ức tiền kiếp.

 

Chàng đối với ta có niềm vui tái ngộ sau ngàn năm xa cách, còn chưa kịp vui mừng thì hào quang nơi chân trời đột nhiên bị mây đen che phủ, sấm sét cuộn trào.

 

Tiêu Vân Độ tưởng rằng lại có ma đầu giáng thế, lập tức ôm chặt lấy ta, bảo vệ như chim mẹ che chở con.

 

“Là lôi kiếp của ta.”

 

Ta bình tĩnh nói:

 

“Để quay lại nơi này, thay đổi bi kịch của tất cả mọi người, ta đã dùng ứng kiếp phù.”

 

Đồng tử Tiêu Vân Độ chấn động:

 

“Nàng nói gì?”

 

Không ai hiểu rõ hậu quả của việc dùng ứng kiếp phù hơn hắn!

 

Ta bình thản nói:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Điện hạ có thể vì chúng sinh mà dùng ứng kiếp phù, ta cũng có thể vì điện hạ mà dùng ứng kiếp phù.”

 

“Ứng kiếp phù, đảo ngược nhân quả, thân chịu vạn kiếp.”

 

“Muốn thay đổi số mệnh, phải trả giá.”

 

Ta nhìn về phía thái tử, nhìn về phía người thân, nhìn về chúng sinh:

 

“Nhưng vì các người, ta thấy đáng.”

 

32

 

“Điện hạ sẽ có con đường thành tiên quang minh rộng mở, người thân yêu của ta sẽ có một đời trọn vẹn viên mãn, chúng sinh có thể được thái bình an ổn, đó chính là giao dịch mà ta đã ký cùng ứng kiếp phù.”

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

“Giờ đây, ta phải đi chịu kiếp của mình rồi.”

 

Tia chớp màu vàng kim như một bàn tay khổng lồ bao lấy thân thể nhỏ bé của ta.

 

Ta nhìn thấy phụ mẫu, huynh tỷ dưới đất đau đớn gào khóc.

 

Chúng sinh từng mắng nhiếc ta, giờ lại ngẩng đầu nhìn ta bằng ánh mắt thương xót.

 

Thái tử bay lên định chắn lôi kiếp thay ta.

 

“Vô ích thôi, điện hạ, đây là kiếp nạn mà ta phải gánh chịu để đổi lấy sự thay đổi nhân quả.”

 

Sấm sét giáng xuống thân thể ta, từng đợt, từng đợt nện xuống.

 

Tiêu Vân Độ nắm chặt thần kiếm, cố chấp muốn thay ta đỡ hết thảy lôi kiếp.

 

Không ai có thể chống lại quy luật nhân quả, tiên không thể, thần cũng không thể.

 

Tiêu Vân Độ bị sét đ.á.n.h trọng thương rơi xuống đất, t.h.ả.m hại vô cùng.

 

Chàng thiếu niên từng mang chí khí hiên ngang, cho rằng sau khi thành tiên, thế gian này chẳng còn gian nan nào có thể cản bước.

 

Nhưng trong ngày thành tiên ấy, chàng lại gặp cảnh bất lực nhất đời, chàng không thể cứu được người mà chàng muốn cứu nhất.

 

Ngày hôm đó, toàn bộ dân chúng Khải Quốc đều tận mắt nhìn thấy, tiểu cô nương có nốt ruồi giữa mày kia, nhỏ bé giữa thiên địa mênh m.ô.n.g như một viên minh châu, lôi kiếp từng đạo, từng đạo đ.á.n.h xuống, xuyên qua thân thể mảnh mai của nàng.

 

Nốt ruồi đỏ giữa mày ta bắt đầu tan biến.

 

Nốt ruồi ấy là do Tiêu Vân Độ ở kiếp trước, trước khi c.h.ế.t, đã điểm lên cho ta.

 

Chàng đem toàn bộ thiên phú và vận khí cuối cùng của mình tặng cho ta, nên một phàm nhân ngu độn như ta mới có thể tu thành thượng tiên sau ngàn năm.

 

Giờ nốt ruồi giữa mày tan biến, có nghĩa là bánh xe thời gian đã bắt đầu khởi động, thái tử không c.h.ế.t, thì giữa mày ta tự nhiên cũng không có nốt ruồi ấy.

 

Mất đi thiên phú và vận khí của thái tử, Lê Đường chỉ là một phàm nhân bình thường, không thoát khỏi sinh lão bệnh tử.

 

Ta không thể quay về dòng thời gian của nghìn năm sau nữa.

 

Mà ta cũng chẳng muốn quay về, nơi này mới có người ta yêu và người yêu ta.

 

Nơi này mới là nhà của ta.

 

Ở một dòng thời gian khác, ta chỉ có một mình, cô độc, chỉ có hận thù nâng đỡ để sống sót.

 

Khoảng thời gian ngàn năm ấy ta đã sống thế nào, ta cũng không dám nhớ lại.

 

Lê Đường mười hai tuổi đã c.h.ế.t trong kiếp nạn ấy.

 

Lê Đường mười hai tuổi lại sống lại trong khoảnh khắc này.

 

Chỉ ở đây, ta mới có thể trở lại làm Tiểu Lê Đường.

 

Ta nghịch ngợm chẳng kiêng nể ai, nhưng phụ mẫu vẫn khen ta ngoan ngoãn.

 

Ta ma khí đầy người, nhưng ca ca và tỷ tỷ vẫn cho rằng ta là đứa trẻ ngoan nhất đời.