Kiều Cẩn Nhuận nhếch khóe môi, nói tiếp: “Mặc dù tôi không biết rõ cụ thể, nhưng tôi có thể nhìn ra được, gần đây cô hẳn là đã trải qua rất nhiều điều tồi tệ đúng không?”
Giang Nguyệt trầm mặc không nói.
“Ngày hôm đó khi cô chạy đến phòng khám của tôi, ánh mắt đã không còn chút tia sáng nào.”
Kiều Cẩn Nhuận vừa nhớ lại, vừa nhíu mày: “Cả người cô chẳng có chút sức sống gì, giống như đã mất hết hy vọng vào cuộc sống.”
“Tôi rất quen thuộc với cái bộ dạng hồn bay phách lạc đó. Bởi vì… tôi cũng đã từng trải qua.”
Kiều Cẩn Nhuận nhẹ nhàng đưa cổ tay ra, dưới ánh đèn dưới lầu, có thể nhìn thấy một vết sẹo nhỏ mờ nhạt trên đó.
Anh đã từng cắt cổ tay!
“Bất luận là dưới thân phận bác sĩ hay bạn bè, tôi cũng không hy vọng cô đi theo vết xe đổ đó của tôi.”
Giang Nguyệt đột nhiên hiểu ra.
Bởi vì hoàn cảnh của họ quá giống nhau, nên Kiều Cẩn Nhuận mới muốn giúp cô một tay.
“Cuộc đời của Như Như chỉ có mười tám năm, hoặc tính đúng hơn một chút thì cũng chỉ có mười một năm.”
Kiều Cẩn Nhuận tiếp tục: “Nhưng cô vẫn còn nhiều cái mười năm nữa, có rất nhiều cơ hội và tương lai phía trước, đừng vì những tổn thương hay công kích nhất thời mà từ bỏ hy vọng.”