Cô không muốn nhắc tới chuyện gia đình mình với bất kì một ai, càng không muốn vạch trần vết sẹo của mình trước mặt Tiêu Kỳ Nhiên.
Cô thậm chí không muốn thừa nhận rằng, một khi cô đã đưa ra quyết định này cô sẽ không còn mẹ nữa…
“Cô trả lời quá nhanh, ánh mắt cũng không chân thực.”
Tiêu Kỳ Nhiên nói một cách chắc chắn, liếc mắt một cái vạch trần cô: “Vì sao phải nói dối? Chẳng lẽ cô thật sự muốn Giang Dự được thả mà không cần trả giá? Giang Nguyệt, cô nợ hắn ta cái gì sao?”
Trong một loạt các câu hỏi này, Giang Nguyệt rũ mi xuống, nước mắt tuôn rơi mãnh liệt, nóng hổi lăn xuống, đập vào mu bàn tay cô, khiến cho cô đau đớn.
“Tại sao lại khóc?” Tiêu Kỳ Nhiên trầm giọng, nhưng ngữ khí cũng không lạnh như trước, càng giống như là truy vấn hỏi tới:
“Tại sao cô lại khóc? Là bởi vì chính cô muốn làm người tốt, đây là cô tự tìm, không phải sao?”
Tròng mắt Giang Nguyệt động đậy, cô liều mạng dùng móng tay đâm vào lòng bàn tay, muốn khống chế nước mắt của mình: