“Tôi đã sớm biết mà. Tôi đã sớm biết sẽ có một ngày như vậy…”
Giang Dự bối rối, bắt đầu run rẩy lẩm bẩm nói một mình: “Tiêu Kỳ Nhiên làm sao có thể ở chung với loại như chị lâu được. Chị chỉ là một con khốn đê điện mà thôi. Sau khi chơi chán thế nào cũng bị vứt bỏ.”
“Em muốn mắng thế nào thì mắng, nhưng từ nay về sau, chị không có tiền đưa cho em nữa đâu.”
“Còn nếu em chê chị bẩn như vậy, thì cứ coi như không có người chị như chị là được!”
Lúc nói những lời này, đồng tử Giang Nguyệt run lên, nhưng rất nhanh dùng cảm xúc che dấu tốt, vẫn như cũ là bộ dáng lạnh như băng không cho người khác đến gần.
Giang Nguyệt đứng thẳng tắp, bờ vai mảnh khảnh thoạt nhìn rất yếu ớt nhưng lại kiêu hãnh hiên ngang.
Giống như một hòn đảo biệt lập lênh đênh trên biển, không có ai để nương tựa.
Cô rũ mắt xuống không nói gì nữa, chỉ liếc mắt nhìn đồng hồ: “Chị phải tiếp tục quay phim, em mau rời khỏi đây đi. Nếu không chị sẽ gọi bảo vệ!”
Nhưng Giang Nguyệt còn chưa đi được một bước, đã bị Giang Dự túm lấy.
“Chị, chị lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không quen biết ông chủ nào khác?”
Ánh mắt hắn háo hức, giọng điệu trở nên gấp gáp, hắn nắm chặt tay Giang Nguyệt:
“Chị xinh đẹp như vậy, nhất định có rất nhiều người muốn, chị tùy tiện chọn thêm một người khác nữa không phải là được rồi sao?”
Đây là nói đàn ông muốn ngủ với Giang Nguyệt không ít.
“Chị, nếu sau này chị không kiếm được tiền, chị em chúng ta sẽ sống như thế nào đây?”
Hắn làm như đau lòng nhắm mắt lại, suýt chút nữa thì sắp khóc: “Không thể trả hết các khoản nợ đó, những người đó sẽ gi3t chết hai người chúng ta mất.”
“Đó là tiền em nợ bọn họ, không phải chị. Bọn họ sẽ không giết chị!”