“Tôi khá hơn nhiều rồi, không phải anh muốn về ngủ sao? Anh có thể đi rồi.”
“Cô như vậy thì sao tôi ngủ được?” Thịnh Cảnh Tây mắt điếc tai ngơ: “Để tôi rót cho cô một cốc nước nóng trước đã.”
Sau khi uống một ly nước nóng, cuối cùng Giang Nguyệt cũng cảm thấy cơ thể ấm trở lại.
“Vừa rồi bà già kia nói cô bị rối loạn lưỡng cực…” Thịnh Cảnh Tây nói xong chữ cuối, âm thanh dần dần yên lặng.
Giang Nguyệt “Ừ” một tiếng, ra vẻ thoải mái cười nói: “Thật ra không có vấn đề gì lớn, chỉ là tâm trạng của tôi không ổn định lắm, hơn nữa… Nó không nghiêm trọng như bà ta nói.”
“Không nghiêm trọng.” Thịnh Cảnh Tây gật đầu, giọng nói cực kỳ lạnh lùng và mỉa mai:
“Chỉ là khi cô tiêu cực, cô sẽ tự sát, cô sẽ muốn chết, cô sẽ muốn từ biệt thế giới này.”
Anh ta nói xong, bỗng nhiên phẫn nộ: “Giang Nguyệt, cô có biết chuyện này rất nghiêm trọng không, nó sẽ lấy mạng của cô!”
Lần đầu tiên, khuôn mặt tuấn tú của Thịnh Cảnh Tây lạnh lùng như vậy: “Tôi không thích người như cô nhất, rõ ràng bị bệnh nhưng còn phải làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, lừa mình dối người.”
Giang Nguyệt cảm nhận được Thịnh Cảnh Tây đang nổi giận.
Nhưng cô thật sự không hiểu nguyên nhân: “Thịnh Cảnh Tây, tôi nói tôi không sao…”
“Cô có sao!” Thịnh Cảnh Tây tức giận nhìn cô: “Lời nói của bà già kia khiến cô không thoải mái, khiến cô phát bệnh, vì sao còn nói mình không sao?”
“Giang Nguyệt, cô quá yếu đuối, cô nên ném giày vào mặt bà ta, nói rằng những gì bà ta nói đều là đang nói nhảm, kêu bà ta cút xa một chút!”
“Tôi…” Giang Nguyệt nuốt cổ họng, nhất thời không nói nên lời.
Cô im lặng một lúc, chỉ nhẹ nhàng nói: “Không phải tất cả những gì bà ta nói đều sai.”
Thịnh Cảnh Tây sửng sốt một giây, chỉ cảm thấy buồn cười: “Vậy cô nói xem, câu nào là đúng? Là nói cô không xứng với con trai bảo bối của bà ta hay là thân thế cô không rõ?”