Gà luộc trông vẫn ổn, dù sao chỉ cần ném vào nồi nước sôi đợi chín là vớt ra thôi, đây cũng là món thành công nhất.
Kế tiếp là chả trứng thịt băm, bà cụ Tô cầm thìa khều được một thứ không rõ tên: “Đây, đây là…”
Sắc mặt Mộc Quy Phàm không gợn sóng: “Con đã nếm thử rồi ạ, tuy bề ngoài không được đẹp mắt nhưng mùi vị rất tốt.”
Khóe miệng bà cụ Tô giật giật: “Ừm…”
Sau đó bà lại gắp lên một khối màu xám sáng bóng: “Vậy cái này là gì?”
Mộc Quy Phàm: “Cà tím ạ.”
Bà cụ Tô: “…”
Bà hiểu đạo lý lui vạn bước* nên thôi cũng không rối rắm tại sao đồ ăn do Mộc Quy Phàm nấu ra lại mang hình thù đặc biệt này nữa.
(*) Nguyên văn Thối nhất vạn bộ “退一万步”: đặt một giả thiết nào đó ở giới hạn dưới, chuyện không xảy ra thì sẽ không xảy ra, chuyện không nên xảy ra sẽ không thể xảy ra.
Chỉ là…
“Vì sao không cắt nhỏ?” Bà cụ Tô hỏi.
Mộc Quy Phàm khó hiểu: “Không phải con cắt rồi đây ạ?”
Một quả cà tím cắt làm đôi, đều tăm tắp luôn nhé!
Mọi người: “…”
Tô Nhất Trần yên lặng gắp một miếng: “Rất tốt.”
Mọi người chia nhau mỗi người một ít, ai cũng phải nếm thử, rất công bằng.
Hy vọng lần sau khả năng nấu nướng Mộc Quy Phàm sẽ cải thiện hơn… Bằng không bọn họ sẽ nổi điên mất!
Tô Nhạc Phi trừng mắt, nhịn không được lẩm bẩm: “Món cà tím này “ngon” như vậy, nhất định phải chừa cho thằng hai một miếng.”
Tô Ý Thâm giữ vững nụ cười: “Đúng là đáng tiếc, mấy người khác đều không có ở đây, lỡ mất món ngon, nhất định lần sau phải làm lại cho bọn họ thưởng thức nhé.”
Mộc Quy Phàm giơ hai tay đồng ý, gật đầu: “Được. ”
Túc Bảo xì xụp ăn hết bát trứng hấp, nơi khóe miệng còn dính một ít vụn trứng.