Ngay lúc này, Tô Nhạc Phi bị đánh thức bởi tiếng ồn bỗng mở toang cánh cửa phòng.
Trông thấy Tô Tử Du đang vừa khóc vừa la, còn chạy vòng tròn quanh hành lang, Tô Nhạc Phi lơ mơ!!
“Tử Du, con đang làm gì thế?” Giọng Tô Nhạc Phi rất to.
Tô Tử Du kinh hãi, cả người bỗng run rẩy.
Khoảnh khắc này, hai mắt Tô Tử Du ngưng trệ, miệng cười hihi.
Nước miếng rớt ra từ miệng cậu chẳng khác nào đứa con trai ngốc nhà địa chủ.
“Hi hi hi!”
“A à à à a à!”
Tô Nhất Trần: “….”
Anh liếc nhìn Tô Nhạc Phi một cái, quả nhiên, không sợ đối thủ thần thánh, chỉ sợ đồng đội heo
Tô Nhạc Phi: “!!”
Mẹ…Mẹ kiếp….Có phải anh vừa làm chuyện gì không nên làm không?
Lẽ nào hồi nãy Tử Du bị mộng du?
Các cụ vẫn dạy không được gọi tên người đang mộng du.…Xong đời rồi, anh vừa gây họa rồi phải không???
Tô Nhạc Phi không dám lên tiếng.
Mộc Quy Phàm nói nhỏ: “Tôi đi gọi Túc Bảo dậy.”
Tô Nhất Trần gật đầu, vừa quay đầu đã thấy Tô Tử Du đang giơ tay lên rồi nhào về phía anh, nước mắt nước mũi nước miếng rớt tong tong xuống sàn: “A à a à!”
Tô Nhất Trần: “…”
Bỗng dưng thấy hơi ghét bỏ đứa con trai ngốc này.
Tô Nhất Trần nắm vai Tô Tử Du, chỉ cảm thấy xung quanh trở nên lạnh lẽo.