Lệ quỷ mặc đồ đỏ tức giận chửi mắng, nó cảm nhận được thể chất đặc biệt của Tô Tử Du, tuy sức hấp dẫn hơi yếu.
Nếu có thể nhập vào người Tô Tử Du, nó sẽ trở nên lợi hại hơn….
Đến lúc đó, nó có thể đi tìm kẻ đã hại chết nó để báo thù!
Chẳng ngờ lại có một con nhóc tới gây rối!
“Thả ta ra…!” Lệ quỷ hét chói tai: “Ta phải ăn ngươi!”
Lệ quỷ mặc đồ đỏ nhào về phía Túc Bảo, Tô Nhạc Phi sợ hãi kêu lên: “Túc Bảo cẩn thận!”
Tô Cẩm Ngọc không nghĩ gì đã nhào tới.
Túc Bảo lập tức giơ tay lên, lệ quỷ mặc đồ đỏ kêu thảm thiết vì bị ánh sáng từ sợi dây đỏ đánh bay ra ngoài.
Tô Nhạc Phi kinh ngạc nhìn sợi dây trên cổ tay Túc Bảo.
Một sợi dây trông rất tầm thường lại lợi hại vậy ư?
Hành lang bỗng chốc hỗn loạn, mấy con quỷ nhỏ như cô bé ban nãy chạy loạn rồi cười hi hi ha ha, bà cụ mặc đồ liệm ban nãy đứng tán dóc bên tai Tô Nhạc Phi, hỏi xin anh cho bà cụ thân thể.
Còn có quỷ sơ sinh bò dưới sàn, quỷ mẹ khó sinh buồn bã càm ràm, nói không muốn chết, ít nhất cũng phải tranh giành cho con mình chút phúc khí…..
Hành lang có khoảng ba mươi con quỷ già trẻ….
Mặt Tô Nhạc Phi và Tô Tử Du đều nhuốm vẻ kinh sợ.
Ngay lúc hỗn loạn nhất, một luồng ánh sáng trắng chói mắt lóe lên, bọn quỷ chạy tán loạn như trông thấy thứ gì đáng sợ lắm.
Áo choàng trắng của Kỷ Trường vẫn bay phấp phới trong hành lang lặng gió, tay hắn siết cổ lệ quỷ mặc đồ đỏ, chỉ nghe bụp một tiếng!
Lệ quỷ kêu chói tai rồi hóa thành sát khí, bay vào hồ lô linh hồn trong tay Túc Bảo.
Một số quỷ khác lần lượt chịu chung số phận như lệ quỷ ban nãy, hóa thành sát khí rồi bay vào hồ lô!
Ngay lúc này, có 7-8 mảnh vụn màu vàng bay lên như đom đóm.