Từng miếng thịt gà đều có màu vàng cam, trông thật ngon!
Tô Tử Tích chảy nước miếng, gắp một miếng thịt gà nhiều thịt ít xương lên bỏ vào trong miệng, quả nhiên giây tiếp theo lập tức phun ra.
“Phì phì!”
Cậu bé liên tục nhổ nước miếng, lại rót liên tục ba cốc nước, tức giận nói: “Quả thật có món còn mặn hơn cả chỗ cà tím vừa nãy! Đây là ai làm, là thứ cho người ăn hả?”
Mộc Quy Phàm ôm cánh tay, từ từ nói: “Tôi làm.”
Lời nói của Tô Tử Tích đột nhiên im bặt, bị nước miếng chặn họng lại.
Mộc Quy Phàm lạnh lùng nhìn cậu bé: “Tôi không thích người khác nói mấy món tôi làm không ăn được.”
“Nào, hai món này đặc biệt để phần cho nhóc đấy, ăn đi.”
Tô Tử Tích: “…”
Mộc Quy Phàm: “À đúng rồi, mặn phải không? Dì Ngô, phiền dì lấy hộ tôi cái chậu rồi đổ nước lọc cho đầy chậu đó.”
Yết hầu Tô Tử Tích căng cứng: “Chú, chú lấy một chậu nước để làm gì…”